Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1437: Trần Bì à, lão sư đối xử với ngươi thế nào?

Đám người An Đông gật gật đầu, lập tức ra vẻ tán thành, đồng thời triệu hoán ra khế ước linh, cảnh giác nhìn Trần Thư.
Con hàng này không phải là bị xúi giục đấy chứ… Không đúng… Hắn vốn là tội phạm mà…
- Lão sư…
Khóe mắt Trần Thư giật giật, nói:
- Trí tưởng tượng của ngươi thật sự quá phong phú, đây là di tích trong truyền thuyết đấy! Không phải tổ chức bán hàng đa cấp gì đâu!
- Hơn nữa, sinh vật còn sống duy nhất ở nơi này thần trí còn có vấn đề, có thể lừa phỉnh ta được sao?
- Nhanh nói thật xem nào!
Đám người Liễu Phong kéo dài khoảng cách với Trần Thư, nói:
- Còn dài dòng nữa chúng ta sẽ động thủ thật đấy!
Lông mày hắn nhíu chặt, đầu óc không ngừng suy tư.
Loại chuyện khống chế di tích từ trước tới nay hắn ta chưa từng nghe thấy, trong lịch sử cũng chưa từng xuất hiện, quả thực là vô cùng hoang đường!
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật, nói:
- Hiện tại di tích quả thực là của ta!
Ngay sau đó, hắn dang hai tay ra, thần sắc vô cùng bình tĩnh.
Vù vù vù vù ——
Tinh hải chấn động, trong đó có vô số tinh quang lan tràn ra, chậm rãi tạo thành một tinh thần cự nhân dài ngàn mét!
Thân thể Trần Thư từ từ nhẹ nhàng bay lên, đi vào bên trong tinh thần cự nhân.
- Lão sư, hiện tại các ngươi đã tin chưa? Toàn bộ của di tích đều do ta quyết định!
m thanh tràn ngập uy nghiêm vang vọng trong toàn bộ Tinh Không di tích!
Đám người Liễu Phong tâm thần kịch chấn, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Ngay sau đó Trần Thư trực tiếp đánh một bộ tội phạm quyền, lấy cái này biểu lộ rõ ràng thân phận của mình.
Một lúc lâu, đám người Liễu Phong cuối cùng cũng dám tiếp nhận sự thật này.
- Ngươi thực sự…
Liễu Phong nuốt ngụm nước bọt, kinh hãi sau đó trong lòng tràn ngập vui sướng.
Đây chính là nguyên một tòa di tích đó!
Bất luận là lãnh chúa vật liệu, Ngự Thú Chân Châu, thậm chí là thần kỹ, ở trước mặt nó đều hơi có vẻ kém cỏi hơn nhiều.
- Một di tích thôi mà.
Trần Thư trở lại trên tinh hải, mà tinh thần cự nhân đột nhiên hóa thành tinh quang, dung nhập trong tinh hải.
Chỉ cần không chiến đấu, đối với tinh thần lực sẽ không bị tiêu hao.
Hiện tại hắn đã hiểu rõ, cho dù di tích không còn gì khác, nhưng ít ra có thể khiến cho hắn hóa thân thành quang chi cự nhân, thỏa mãn giả tưởng của bản thân…
- Tất cả đều là của ngươi…
Liễu Phong lẩm bẩm nói, ngay sau đó vẻ mặt tươi cười xông tới, nói:
- Trần Bì à, ngươi nói thật xem lão sư đối xử với người thế nào?
- Cái này sao…
Trần Thư thoáng chốc có chút do dự, lộ ra vẻ muốn nói lại thôi.
- ...
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, nói tiếp:
=
- Bỏ qua chuyện hoả táng không nói đến, lão sư đối với ngươi thế nào?
- ...
Trần Thư khẽ nhếch miệng, chuyện này cũng có thể bỏ qua sao?
- Lão sư, nếu ngươi nói như vậy, vậy thì quả thực ngươi đối xử với ta không tệ.
- Có thể cho khế ước linh của lão sư chút sức mạnh không…
Liễu Phong xoa xoa đôi bàn tay, hắn ta hiểu rõ Tinh Không di tích, trong đó tinh thần lực quả thực là thuộc tính vạn năng.
- Điều này sao…
Trần Thư dừng lại một chút, thấy ánh mắt chờ mong của Liễu Phong, lập tức nói:
- Thật sự không làm được.
- ? ?
Liễu Phong vội vàng nói:
- Di tích không phải là của ngươi sao?
- Là của ta mà.
Trần Thư bất đắc dĩ nói:
- Nhưng quy tắc thứ nhất của chủ nhân là không thể trực tiếp cho bất kỳ kẻ nào tinh thần lực, ta cũng không thể thay đổi.
Liễu Phong nói:
- Vậy thay đổi cửa ải một chút đi, đi cho có lệ là được rồi.
- Lão sư, học sinh cũng làm không được…
Trần Thư nhún vai, nói:
- Mở cửa ải cũng có hạn chế, hơn nữa thực lực của ngươi… vô cùng nghiêm trọng.
- ...
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, nói:
- Vậy chủ nhân như ngươi có thể làm gì?
- Có thể…
Trần Thư nhẫn nhịn một hồi, thoáng chốc có chút trầm mặc, dường như tác dụng của di tích đều là trưởng kỳ, thực sự không thể khiến thực lực của người ta tăng vọt trong nháy mắt.
Liễu Phong nói:
- Vừa rồi không phải ngươi đã nói di tích này là của người, chỉ cần chủ nhân ngươi nói là được sao?
- À… Lúc ta làm việc phù hợp với quy tắc của di tích thì do ta quyết định.
Trần Thư nghiêm trang nói:
- Làm không phù hợp thì di tích định đoạt…
- ...
Khóe miệng Liễu Phong = co quắp một thoáng, nhưng trong mắt vẫn có chút hưng phấn.
Nói đi cũng phải nói lại di tích ít nhất cũng là một chỗ tránh nạn tự nhiên, hơn nữa rộng lớn bát ngát, có thể chứa đựng được rất nhiều người.
An Đông mở miệng hỏi:
- Hiện tại, đám hung thú đã rời đi chưa?
- Không phải đợi, ngồi nó trở về nhà là được rồi.
Trần Thư zhlezhi, ngay sau đó nhắm hai mắt lại, tâm thần cả người đều đặt ở bên trên di tích.
Thời điểm hắn trở thành người thừa kế, di tích có cơ hội di chuyển không gian một lần.
Điều này chỉ e cũng là một trong những nguyên nhân tinh linh chọn hắn làm người thừa kế, bằng không cấm vụ đến lần nữa nó chưa chắc đã có thể giữ vững.
Vù vù vù vù ——
Trong chốc lát, toàn bộ tinh hải chấn động dao động với tần suất đặc thù.
- Hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận