Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1281: Mười vạn mảnh đạn hạt nhân (2)

Diệp Thanh mở miệng nói:
- Ai cũng biết ngươi lợi hại rồi!
- Mọi người đều dọn dẹp một chút đi, buổi tối làm bữa rồi chuẩn bị luân phiên nghỉ ngơi!
- Được!
Trong mắt mọi người đều tràn ngập hưng phấn. Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút rồi.
Nhưng ngay lúc này, hó đoàn trưởng ở một bên lại mang vẻ mặt nghiêm túc mà nhích lại gần.
Hắn kéo Diệp Thanh qua một bên rồi nhẹ giọng nói:
- Diệp đoàn trưởng, e rằng không được đâu.
- Hả?
Diệp Thanh sửng sốt, sau đó liền vội vàng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì rồi?
- Một tòa thành thị ở gần Long Uyên đã bị một con Biến Dị Hung Thú Vương Cấp công phá, gây ra thương vong không nhỏ!
Trong mắt của phó đoàn trưởng đã ánh lên một vòng hận ý, hắn ta nói:
- Hơn nữa các Dị Không Gian lớn lại bắt đầu bạo động, bắt đầu liên lụy đến chiến lực của chúng ta rồi.
Diệp Thanh hỏi:
- Tỉnh Nam Thương cũng vậy sao?
- Ừm.
Gương mặt của phó đoàn trưởng vô cùng khó coi, hắn ta nói:
- Tình huống chuyển biến xấu rồi. Những con hung thú lén lút đi vào Long Uyên đã phân tán, bắt đầu không ngừng quấy rối mỗi một thành thị lớn, tìm cơ hội gây ra một đợt sóng gió rồi!
- Súc sinh chết tiệt!
Trong mắt Diệp Thanh đã ẩn chứa một tia tức giận, không nghĩ tới sự kiện ở Long Uyên lại chậm chạp không được giải quyết như vậy.
- Diệp lão, làm sao vậy?
Trần Thư đang ra vẻ kiêu ngạo ở phía xa bỗng nhìn sang, trong lòng mơ hồ dâng lên một dự cảm không lành.
Tiểu Tinh cũng nhích lại gần, trong mắt có chút khó hiểu.
- Không có gì…
Diệp Thanh lắc đầu, không muốn nói tình huống cụ thể cho bọn họ.
- Không phải chứ, Diệp lão, tốt xấu gì ta cũng là vô địch thế giới, có chuyện gì cũng có thể nói với ta mà!
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, hắn nói:
- Từ cấp Thú Hoàng trở xuống, ta có thể vung đao tàn sát ngay!
- …
Diệp Thanh giật giật khóe miệng, lại nghĩ tới Trần Thư là Ngự Long Vệ, hơn nữa địa vị cũng không thấp, thế nên cũng không tiếp tục che giấu nữa.
- Thế cục cũng không lạc quan cho lắm…
Sau đó, lão bèn nói ra tình hình thực tế cho Trần Thư và Từ Tinh Tinh nghe.
Nếu như không có gì bất ngờ, e rằng hai người đều cần phải trở lại Hoa Hạ học phủ chờ đợi mệnh lệnh.
Bây giờ các phương diện chiến lực đều đã bị dính dáng tới rồi, học sinh của Hoa Hạ học phủ cũng được yêu cầu xuất chiến.
- Móa nó, ngông cuồng như vậy sao?
Vẻ mặt Trần Thư đầy giận dữ, hắn nói:
- Một nhóm hung thú mà cũng dám làm xằng làm bậy! Chờ tội phạm ca ngươi đây tập hợp đủ mười vạn mảnh đạn hạt nhân, đó chính là thời điểm Long Uyên diệt vong!
- Mười vạn đạn hạt nhân?
Diệp Thanh giật giật khóe miệng mà nói:
- Mẹ nó, đến cùng là ngươi làm cái gì vậy hả…
- Sinh viên chứ gì.
Trần Thư nói.
- …
Diệp Thanh vuốt vuốt đầu, nói:
- Lần này cảm ơn các ngươi. Mau chóng trở về Lam Tinh đi, có lẽ học phủ đang rất cần các ngươi đấy.
Trần Thư gật gật đầu, ngay lúc đang muốn mang thi thể của Hỏa Long Vương đi thì trong đầu của hắn lại lóe lên linh quang, hắn mở miệng nói:
- Ta nghĩ ra một biện pháp! Chí ít có thể hóa giải được thế cục ở tỉnh Nam Thương một chút.
- Hả? Cái gì?
Diệp Thanh quay đầu nhìn lại, trong mắt đã ẩn chứa một tia khó hiểu.
- Nếu Hỏa Long Vương đã chết rồi, tất nhiên là phải lợi dụng phế vật một chút.
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, hắn nói:
- Mang theo cỗ thi thể này đi đến các Dị Không Gian còn lại mà dạo một vòng, ta nghĩ chắc là cũng được chứ?
- Sao cơ?
Diệp Thanh sửng sốt, sau đó vẻ mặt trở nên vô cùng vui vẻ.
- Hình như cũng được đó!
Bây giờ Hỏa Vương Long đã ngã xuống rồi, nhưng vẫn còn có uy áp của Quân Vương nhàn nhạt tồn tại, ngay cả nhân loại cũng có thể phát giác ra được, tất nhiên hung thú cũng sẽ không ngoại lệ.
Phần lớn phương thức mà Dị Không Gian dính dáng đến Trấn Linh Quân thật ra cũng không phải là tiến công mà là Quân Vương lộ mặt trong một thoáng ở phạm vi gần cứ điểm, chấn nhiếp nhân loại để họ không dám trở về Lam Tinh viện trợ nữa.
Mà bây giờ Hỏa Long Vương vừa mới chết, cũng tương đương với việc nói cho hung thú rằng nhân loại vẫn có thừa sức lực để có thể chém giết Bạch Ngân Quân Vương.
Quân Vương đều là mấy con tiếc mệnh, một khi trong lòng đã có điều cố kỵ thì không hẳn là đã dám tiến công.
Đến lúc đó, mỗi một Dị Không Gian đều có thể rút một bộ phận Trấn Linh Quân về, trở lại Lam Tinh để tiến hành trợ giúp, hóa giải thế cục khẩn cấp một chút.
- Có thể làm được!
Diệp Thanh sờ lên cằm, nói:
- Vậy cứ mượn tạm thi thể của Hỏa Long Vương dùng một chút vậy!
- Không vấn đề gì.
Trần Thư gật đầu đáp ứng, hắn cũng không tổn thất cái gì cả.
Vốn muốn đi săn một con Quân Vương để kiếm lấy ít tiền tài, không nghĩ tới lại còn có tác dụng ngoài dự kiến nữa.
- Ta có một vấn đề!
Ngay đúng lúc này, Tiểu Tinh mở miệng nói.
- Hửm? Thế nào?
- Vậy tối nay chúng ta ăn cái gì?
- ?
Diệp Thanh quay đầu trông lại, ngay cả Trần Thư cũng ý thức được đại cục, sao ngươi lại phát điên lên như thế hả?
- Hai cánh tay của ngươi đi? Trần Thư, ngươi đến nói cho hắn nghe đạo lý lớn một chút đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận