Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1567: Có vẻ chúng ta rất ngốc… (2)

- Trần Bì, ngươi không có việc gì ném kỹ năng làm gì? Lại thu thập vật liệu trên người bọn chúng sao?
Trong mắt bốn người, con hàng này có vẻ như chỉ hưởng thụ khoái cảm miểu sát. . .
- Thoải mái là được rồi!
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, phía dưới hung thú chủ yếu đều bị miểu sát, thật sự không chống đỡ được kỹ năng của Husky.
- Hiện tại có chút cảm giác tìm về ký ức tuổi thơ…
- Tuổi thơ?
Khóe miệng mọi người giật giật một cái, tuổi thơ ngươi đã chơi lớn như vậy rồi sao?
- Các ngươi từng dùng pháo nổ phân bò bao giờ chưa?
- . . .
Mọi người mở to hai mắt nhìn, hiểu rõ thú vui hiểm ác của con hàng này.
Rầm rầm rầm!
Năm người một đường phi hành, quấy nhiễu đầm lầy vô tận kia đến long trời lở đất, vô số hung thú ào ào chạy trốn, rời xa con đường tiến tới của Trần Thư.
Bây giờ Dị không gian cấp ác mộng hoàn toàn không đủ cho Trần Thư nhìn, trừ phi là Hoàng Kim Quân Vương xuất thủ!
Nửa ngày trôi qua.
Một đoàn người đã đi tới chỗ sâu bên trong không gian, dọc đường không có vật cản nào.
Trần Thư nhìn phía dưới, có chút mất hứng nói:
- Hung thú gần như đều tuyệt tích, tình huống như thế nào?
- Có thể là gần tới di tích rồi.
A Lương mở miệng giải thích:
- Hung thú dường như đều không nguyện ý tới gần di tích.
- Cách di tích còn có mấy vạn mét, hung thú sợ như vậy sao?
- Có thể có một khả năng…
Vương Tuyệt quay đầu trông lại, nói:
- Hung thú chỉ đơn thuần sợ ngươi mà thôi.
- . . .
Tiểu Hoàng lại lần nữa thả ra kỹ năng 【 Công kích 】 , phóng đến chỗ sâu nhất bên trong.
- Hư ảnh này thật là khủng bố . . .
Trần Thư nhìn hư ảnh Ứng Long ngay trước mắt, trong lòng tràn ngập chấn động.
Sinh vật trước mắt chí ít cũng dài mấy ngàn mét khổng lồ, Tiểu Hoàng bốn trăm mét ở trước mặt nó cũng chỉ giống như sâu kiến mà thôi.
Nếu như đây chính là hình thể năm đó của Ứng Long, thực lực của nó chí ít cũng là Truyền Kỳ cấp. . .
Nửa giờ sau.
Bọn hắn đã đi tới không trung cao trăm thước, nơi đây đang có một không gian thông đạo mở ra.
Mà phần đuôi của hư ảnh Ứng Long, vừa vặn liên tiếp đến trong thông đạo.
- Trần Thư!
Một âm thanh ngạc nhiên vang lên.
Chỉ thấy Phương Tư cưỡi Xích Viêm Long tiến lại gần, ánh mắt của nàng mỏi mệt, hai mắt cũng tràn ngập ý cười.
- Phương Tư tỷ.
Trần Thư cũng liếc mắt nhìn thấy Phương Tư trong đám người.
- Quả nhiên đột phá thành hoàng kim rồi. . .
Phương Tư bước lớn, đi thẳng tới trên đầu Tiểu Hoàng từ trên xuống dưới đánh giá Trần Thư.
- Cũng tạm cũng tạm…
Trần Thư khoát tay áo, khiêm tốn nói:
- Dựa theo tiến độ này, ta e rằng trước hai mươi lăm tuổi mới có thể trở thành Vương cấp, khiến cho Giang Đông phụ lão mất thể diện rồi.
- ? ?
Phương Tư ngơ ngác, vỗ vỗ bả vai của Trần Thư, ngươi thật dám nói.
Trong vòng hai năm lại đột phá? Nói đùa cái gì vậy? !
Nàng ta vốn muốn cho Trần Thư cước đạp thực địa, nhưng nghĩ đến tốc độ tiến triển của hắn, nháy mắt có chút trầm mặc.
- Ta nghe nói ngươi ở nước ngoài làm việc, nói với tỷ quá trình cụ thể như thế nào.
Nàng ta trường kỳ chờ ở trong Dị không gian, tin tức liên quan tới Trần Thư cũng không thể hiểu hết được.
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, giải thích.
Hai người một hỏi một đáp, trực tiếp gạt đám người lão Tạ sang một bên. . .
- Không phải chứ…
A Lương có chút không chịu nổi, mở miệng nói:
- Hai người các ngươi như vậy, có vẻ chúng ta cực kỳ ngu ngốc…
Trong nháy mắt, bốn người đều cảm thấy bản thân hình như là có chút hơi dư thừa. . .
- Đúng vậy.
Vương Tuyệt cũng có chút bất mãn nói:
- Phương Tư tỷ, ngươi không những không chào hỏi chúng ta mà ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho chúng ta?
- Nhìn các ngươi làm gì?
Phương Tư lườm bốn người một chút, nói:
- Các ngươi cũng thành hoàng kim Ngự Thú sư?
- . . .
Bốn người nháy mắt im lặng, bọn hắn chỉ là người bình thường, cũng không phải yêu nghiệt biến thái. . .
- Được rồi.
Phương Tư cười cười, mở miệng nói:
- Chuẩn bị một chút, chờ lát nữa chúng ta tiến vào chỗ sâu bên trong di tích.
- Hiện tại di tích đã mở ra sao?
Trần Thư mở miệng nói, nhìn hư ảnh Ứng Long trên đỉnh đầu.
Dựa vào thị lực của hắn, không thể nhìn đến đầu, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai cánh.
- Còn đang biến hóa. . .
Phương Tư lắc đầu, nói:
- Cần chút thời gian.
Một đoàn người đi tới gần thông đạo.
Trừ bọn họ trăm Ngự Long Vệ khác đã sớm chờ đợi ở chỗ này.
- Xin chào Tội phạm ca!
- Chào Trần ca!
Trong lúc nhất thời, đám Ngự Long Vệ ào ào chào hỏi Trần Thư, trong mắt tràn ngập đầy sự sùng kính tôn kính.
Trần Thư ở trong mắt người bình thường, chỉ là rất mạnh, nhưng cụ thể biến thái đến mức độ nào, không hiểu rõ lắm.
Nhưng Ngự Long Vệ thấy nhiều biết rộng lại không giống với lúc trước.
Bất luận là ngự thú thiên phú Trần Thư, hoặc là đạt được thành tựu, đều đã đạ tới trình độ mà bọn hắn một đời khó mà với tới.
Trần Thư mỉm cười gật đầu, đáp lại từng người, dáng vẻ vô cùng hoà nhã.
Quả nhiên không hề giống trong truyền thuyết. . .
Trong lòng đám Ngự Long Vệ không hẹn mà cùng đã có một ý nghĩ, không nghĩ tới Trần Thư không hề hung tàn chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận