Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 261: Ngươi càng ngày càng không giống người rồi đó! (2)

Tạ Tô Nam và Từ Tinh Tinh đã mất hết tinh thần chiến đấu, bị Trần Thư đánh bại đến không ngóc lên được.
Trần Thư nói:
- Lão Tạ, Tiểu Tinh, các ngươi phải cố gắng hơn nhiều, không thì sao các người biết được thế nào là tuyệt vọng chứ?
- Trời ơi!
Bây giờ cả hai đã được trải nghiệm cái gì là tuyệt vọng rồi, cho dù cố gắng đến đâu thì cũng không thể bắt kịp tốc độ của Trần Thư.
- Ngủ đi, ngày mai ta phải đến Ngự Thú Đạo Trường kiểm tra thị sát, có lẽ lão Thẩm có hơi nhớ ta rồi đó.
...
Sáng sớm ngày hôm sau;
- Trần Bì, thức dậy đi!
Tạ Tô Nam và Từ Tinh Tinh thức dậy cực kỳ đúng giờ, nếu không họ sẽ không thể bắt kịp chuyến xe đến Ngự Thú Đạo Trường.
- Ngủ thêm một lát…
Trần Thư đang mơ hồ, mặc dù hắn vẫn luôn điều chế thuốc trong cửa hàng, nhưng hắn chưa bao giờ thức dậy vào buổi sáng cả.
Thường lệ quốc tế: vào ngày nghỉ sẽ không có buổi sáng!
Từ Tinh Tinh nói:
- Hôm nay ngươi không định đi khảo sát công việc à?
Trần Thư lập tức nghĩ đến việc phải đến Ngự Thú Đạo Trường để ra vẻ,thoáng chốc trong lòng đã tràn đầy động lực.
Sau khi lăn đi lăn lại trên giường mười phút thì cuối cùng cũng thức dậy.
- Có phải hai người đổ nhựa cao su lên trên giường ta để trả thù hay không? Hại ta cả buổi trời cũng không dậy nổi!
- Thôi dẹp đi!
Cả ba chỉ ăn sáng đơn giản trong căng tin rồi đi về phía trạm xe buýt ở trước cổng trường.
Thẩm Vô Song ngồi ở đầu xe nhìn đồng hồ trên tay.
- Hai người Từ Tinh Tinh đến muộn rồi sao?
Hắn ta nhướng mày, ra hiệu cho tài xế đợi một lát.
Đột nhiên, hắn ta nhìn thấy Từ Tinh Tinh và những người khác thông qua gương chiếu hậu.
Khi nhìn thấy người đi ở giữa, trong lòng hắn ta lập tức giật thót.
- Bác tài, đi thôi! Nhanh! Nhanh!
...
Trần Thư vốn đang kề vai sát cánh đi cùng với hai người kia, bộ dạng không nhanh không chậm đi về phía xe buýt.
- Ầm!
Ngay lập tức, chiếc xe buýt vốn đang đậu đằng kia đột nhiên nhấn ga lao đi, để lại một làn khói bụi…
Chỉ còn lại ba người hỗn loạn trong gió…
- Chúng ta vẫn chưa lên xe mà!
Động tác của cả ba rất đồng loạt, hai tay dang rộng, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
- Trời ơi! Lão Thẩm, thật quá đáng!
Trần Thư co rút khóe miệng, hắn trừng lớn hai mắt mà ngây người tại chỗ, trong tay vẫn còn cầm chiếc bánh quẩy…
Vẻ mặt Từ Tinh Tinh dại ra, hắn hỏi.
- Lão Tạ, chúng ta bị liên lụy rồi đúng không?
Tạ Tô Nam còn chưa kịp nói câu gì, thì Trần Thư đã giành trước một bước.
Hắn cau mày nói:
- Có phải hai người các ngươi đã khiến Lão Thẩm tức giận rồi không? Hắn ta còn không cho ta chút mặt mũi nữa!
...
Tạ Tố Nam nhìn Trần Thư:
- Sao lại đi, trong lòng người không tự biết đi à?
- Biết cái gì?
Trần Thư xòe tay nói:
- Được rồi, hai người phải bồi thường cho tiền, tiền gọi xe hai người các ngươi trả đó!
- Chúng ta đã hai tháng không gặp, ngươi càng ngày càng không giống người nữa rồi đấy!
- Cả hai đồng loạt thực hiện một cử chỉ quốc tế.
...
Một tiếng sau.
Ba người họ bắt taxi đến Ngự Thú Đạo Trường tốt nhất trong thành phố, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Vô Song đang dẫn lớp đặc huấn đi vào trong.
- Thẩm lão sư!
Trần Thư mở miệng hét lớn.
Thẩm Vô Song đang đi về phía trước thì khựng bước chân lại, vẻ mặt cũng cứng đờ ra.
Trong chốc lát, hắn ta chậm rãi xoay người lại, trên mặt nở một nụ cười đầy miễn cưỡng.
- Hóa ra là Trần Thư à! Sao hôm nay ngươi lại trở về thế?
Kể từ khi Trần Thư rời đi, hắn ta mới biết hóa ra lớp đặc huấn lại dễ dẫn dắt như vậy, không có chông gai, không có kẻ gây rối, mọi người đều rất chăm chỉ luyện tập hăng say.
Đây mới được gọi là hạnh phúc của cuộc sống!
- Tu hành của ta đã kết thúc rồi, tất nhiên là phải trở về thôi.
Trần Thư nhếch mép cười, trực tiếp đi thẳng vào Ngự Thú Đạo Trường.
- Xin lỗi! Tiên sinh! Hiện tại ngươi đang nằm trong danh sách đen và cần phải trả phí rủi ro!
Nhân viên ở trước cửa hơi giật mình, vội vàng tiến về phía trước.
Vụ hỏa hoạn hai tháng trước đã được điều tra rõ ràng rồi, hóa ra là có người dùng gỗ kém chất lượng để nướng đồ ăn!
Nhìn thấy hung thủ lại tới, nhân viên công tác cực kỳ hy vọng đối phương có thể rời đi, phí rủi ro này… không thu cũng được!
- Quẹt thoải mái đi!
Trần Thư phóng khoáng lấy một tấm thẻ ra, sau đó bèn đi tới trước lớp đặc huấn
Chỉ thấy hắn bắt chéo tay ra phía sau lưng mà nhìn mọi người.
Rất nhiều người đều tránh né tầm mắt của hắn. Mặc dù đã hai tháng không gặp rồi nhưng cảm giác áp bức mà hắn mang lại vẫn còn đó.
- Được! Được! Đều có tiến bộ rồi!
Trần Thư với dáng vẻ vô cùng hài lòng.
Đường Liệt và những người khác thì lại mang vẻ mặt tự hào, cuối cùng bọn họ cũng dám nhìn vào mắt Trần Thư rồi.
Lúc này, Thẩm Vô Song đang hít một hơi thật sâu, không ngừng tự an ủi bản thân mình phải học cách chấp nhận sự thật tàn nhẫn rằng Trần Thư đã quay lại.
- Dường như có người không phục lớp trưởng ta đây thì phải!
Vẻ mặt Trần Thư lạnh nhạt mà gật đầu:
- Có ai muốn thách thức ta thì tiến lên một bước!
Bạn cần đăng nhập để bình luận