Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 196: Nhảy cao trong nhà vệ sinh, ngươi quá đáng lắm rồi đấy (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
- Thì con cá nhỏ màu đỏ trong bể cá đấy, Tiểu Hoàng thèm nó từ lâu rồi.
- Con mẹ nó, đó là Khế Ước Linh của ta đấy!
Khóe miệng Trần phụ giật giật, ánh mắt không ngừng tìm kiếm:
- Thắt lưng của ta đâu? Thắt lưng của ta đâu?
- Ta sai rồi! Sai rồi!
Trần Thư thu hồi Slime, dứt khoát chạy ra khỏi nhà rồi quay lại và hét lên:
- Trưa ta không về ăn cơm đâu!
Lúc hắn vừa đi xuống lầu thì tình cờ gặp được một người hàng xóm, cũng là mẹ của Nựu Nựu.
Trần Thư tươi cười chào hỏi.
- Vương di, ngươi mới đi mua đồ ăn về đấy ạ?
Thỉnh thoảng hắn còn quay đầu lại nhìn, hắn sợ vừa quay đầu đã thấy thắt lưng quất tới.
- Đúng vậy. Tiểu Trần, ngươi ra ngoài ăn cơm à?
Vương di cười gật đầu, đồng thời nhớ ra cái gì đó nên có chút ngượng ngùng nói:
- Tiểu Trần, bây giờ ngươi có bận gì không? Dì muốn nhờ ngươi giúp một chuyện.
- Không có việc gì, Vương di, ngươi cứ nói đi!
Vương di mở miệng nói:
- Bởi vì nghỉ lễ Quốc Khánh nên hôm nay ba của Nựu Nựu phải tăng ca, mà ta lại phải chuẩn bị bữa trưa. Nựu Nựu sắp tan học rồi, ta muốn làm phiền ngươi đi đón Nựu Nựu về giúp ta.
Vẻ mặt Trần Thư hào phóng đồng ý việc này.
- Không vấn đề gì!
- Tiểu tử thối!
Quả nhiên, Trần phụ đã tìm ra thắt lưng, lão sắp đuổi tới nơi rồi.
Trần Thư thay đổi sắc mặt, bật chế độ chạy trốn cực hạn.

Trần Thư bước ra khỏi tiểu khu, hắn ngay lập tức có cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn.
- Thật đúng là hương vị của tự do!
- Hình như Nựu Nựu học ở trường Tiểu học Thành Nam, thành phố Nam Giang.
Trần Thư trực tiếp bắt taxi đi qua.
Nửa giờ sau, hắn đi tới Tiểu học Thành Nam.
Trần Thư cảm thán một câu.
- Không biết có ai nhớ mình nữa không…
Hắn cũng từng học ở trường tiểu học này, bây giờ đã tốt nghiệp được năm năm rồi.
- Dừng lại, ngươi là phụ huynh sao?
Bảo vệ đại gia ở cổng trường mở miệng nói, bỗng nhiên đánh giá Trần Thư.
- Sao cứ cảm thấy quen quen thế nhỉ.
Bảo vệ đại gia xoay tròn mắt, đồng thời lấy điện thoại ra. Hình như lão đang tìm cái gì đó.
Trần Thư liếc mắt qua, lúc nhìn thấy màn hình điện thoại thì vẻ mặt đột nhiên cứng đờ.
Ngươi lướt danh sách tội phạm đang bị truy nã làm cái gì vậy hả?
- Lưu đại gia, ta là Trần Thư…
Trần Thư giang hai tay ra, ngẩng đầu ưỡn ngực chuẩn bị nhận lời khen ngợi, dù sao hắn cũng là một học sinh xuất sắc trở về trường cũ mà.
Lão hơi sững sờ, một lát đã sực nhớ ra.
- Trần Thư tốt nghiệp năm năm trước à?
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng:
- Đương nhiên là ta!
- Chờ một chút!
Bảo vệ đại gia hơi lùi ra cách hắn một bước, ngay sau đó lão càng nhiệt tình lướt danh sách tội phạm bị truy nã.
Vốn dĩ hắn không tự báo tên ra thì bảo vệ đại gia chỉ tra cho vui thôi.
Nhưng hắn vừa nhắc tới cái tên Trần Thư này thì lão lại lập tức có chút muốn làm thợ săn tiền thưởng rồi…
Khóe miệng Trần Thư giật giật, hắn nói:
- Lưu đại gia, nhảy cao trong nhà vệ sinh, ngươi quá đáng lắm rồi đấy!
Một lúc sau, bảo vệ đại gia hỏi với một vẻ mặt khó hiểu:
- Sao trên này không có ngươi vậy?
- Thôi nhé, ta vào đón muội muội của ta đây!
Trần Thư dứt lời thì đi thẳng vào vườn trường, hắn đã không muốn để ý đến bảo vệ đại gia nữa rồi.
Học sinh xuất sắc mà lại không được chào đón như vậy sao? Thật đáng buồn, thật đáng trách!
Trần Thư đi tới bên ngoài phòng học lớp 1 rồi chờ tới giờ tan học.
Không lâu sau, Trần Thư đón Nựu Nựu vừa mới ra khỏi phòng học.
Nựu Nựu cười cong cả mắt, vui vẻ nói:
- Trần Thư ca ca, sao ngươi tới đón ta vậy?
- Ba của Nựu Nựu tăng ca nên phải nhờ ca ca tới đón nè.
Trần Thư ôm Nựu Nựu rồi ra khỏi phòng học.
Vóc người của hắn vốn đã cao, ở bên trong tiểu học hoàn toàn nổi bật như hạc giữa bầy gà, rất có cảm giác phóng tầm mắt bao quát cả non sông.
Các bạn cùng lớp của Nựu Nựu đều dồn dập đưa mắt kinh ngạc nhìn lại. Dù sao thì có một ca ca như vậy quả thực rất đáng để ghen tị.
Trần Thư đưa Nựu Nựu ra khỏi tòa nhà dạy học. Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc ở lối vào đầu cầu thang.
Hắn mở miệng nói:
- Vương cho vay!
- Trần Bì, là ngươi à?
Vương Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn lại, cười nói, nhưng nụ cười có chút miễn cưỡng.
Mà bên cạnh nàng ta chính là muội muội Vương Thanh Tuyết.
Trần Thư nhìn thấy đôi mắt của nữ hài đã đỏ hoe, trông vô cùng tủi thân.
- Có chuyện gì vậy?
Vương Thanh Hàn lắc đầu, nói:
- Không có việc gì, cãi nhau với bạn học thôi.
Trần Thư nhướng mày, hắn nói:
- Cãi nhau? Báo tên của ta!
Một giọng nói vang lên, vừa lúc có hai người đi xuống từ trên lầu.
- Ngươi là ai chứ? Báo tên của ngươi, ngươi thật sự nghĩ mình ghê gớm lắm đấy à?
Một trong hai người chỉ là học sinh tiểu học, người còn lại trông trạc tuổi Trần Thư.
Chỉ thấy người kia dùng vẻ mặt chế giễu nói:
- Ta nghĩ ta cũng chưa gặp ngươi lần nào thì phải.
Sắc mặt Trần Thư ngẩn ra một chút, sau đó đổi thành một nụ cười ấm áp, hắn nói:
- Ta là học sinh trường Nam Giang Nhị Trung, Trần Thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận