Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1072: Ta vẫn thích dáng vẻ kiêu ngạo bất tuân của các ngươi hơn

Đó chính là Đại Chủ Giáo Vũ đã vô cùng nhếch nhác!
Hắn ta thở dài, xé một miếng thịt thú đang nướng rồi nói:
- Chỉ có bọn họ là vui vẻ thôi, ta không có cái gì cả…
Nếu nói về độ xui xẻo thì cả đám người Viêm Vương gộp lại cũng không bằng hắn ta…
Vốn dĩ thời gian Dẫn Dụ Dược Tề không kéo dài được lâu, theo lý thuyết thì các hung thú đuổi giết hắn ta nên sớm đi khỏi rồi, nhưng Hỏa Kỳ Lân gian ác kia khi tỉnh lại vẫn cứ không buông tha cho hắn ta.
Chắc là ôm tâm tư ‘đã đến đây rồi thì phải làm cái gì đó’, truy sát hắn ta gần một ngày một đêm!
Quân Vương cộng thêm cả mười Hoàng Kim Lãnh Chúa hợp lực lại, giết chết một Khế Ước Linh của hắn ta, ngoài ra hai Khế Ước Linh khác cũng bị thương nặng.
Chỉ có Bạch Sắc Cự Long của hắn ta là bị thương nhẹ, cho nên hắn ta mới có thể thuận lợi thoát khỏi bầy hung thú truy đuổi.
- Lại chết một Khế Ước Linh nữa!
Trong mắt Vũ tràn ngập hận ý, lẩm bẩm nói:
- Tội phạm Nam Giang, ta với ngươi không đội trời chung!
Chốc lát sau, hắn ta lại thở dài, hiện giờ mình đến cả ra ngoài cũng không dám.
Hắn ta dám khẳng định, Thông Đạo không chỉ có một tên Vương Cấp, hơn nữa đều là ở trạng thái toàn thịnh.
Chỉ cần hắn ta vừa xuất hiện thì sẽ lập tức bị vây đánh.
Mà tình trạng bây giờ của hắn ta không ổn chút nào, đến lúc đó thậm chí có nguy cơ bỏ mạng.
- Hi vọng Giáo Hội có thể nhanh chóng cứu giúp ta!
Vũ thở dài, một tên Vương Cấp vậy mà lại ở trong Dị Không Gian cấp ác mộng run sợ không thôi…
- Nhưng cũng phải nói là mùi vị của Khế Ước Linh Vương Cấp quả thật không tệ…
Hắn ta lại lột một tiếng thịt xuống, nhét cho Bạch Sắc Cự Long bên cạnh, giúp nó hồi phục vết thương trên cơ thể.
Dù sao Khế Ước Linh của mình cũng đã chết, hắn ta chỉ có thể quyết đoán lựa chọn thứ có giá trị nhất.
Để cho Cự Long khôi phục trạng thái toàn thịnh càng sớm càng tốt, như vậy thì sự an toàn của hắn ta cũng có thể được đảm bảo.

Lúc này, Viêm Vương vừa ra đến bên ngoài, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười quen thuộc.
- Hello! Đã lâu không gặp!
Trần Thư nhếch môi cười một tiếng, lúc này hắn đã kết thúc rơi xuống tự do, canh giữ ở ngoài cửa Không Gian Thông Đạo.
- Ngươi…
Sắc mặt Viêm Vương giận giữ, lập tức triệu hồi ra một Khế Ước Linh.
Nhưng một giây sau, mười lăm con Vương Cấp cùng nhau xông tới, khí thế vô cùng hung hãn.
- ?
Đôi mắt Viêm Vương trợn tròn, sắc mặt lập tức cứng đờ lại.
Tình huống gì đây?
Vương Cấp đã phá nát đường phố rồi sao?
Trên môi đám người Tần Thiên nở nụ cười, không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn Viêm Vương.
- Ta làm sao?
Trần Thư chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên ý cười chế nhạo.
Viêm Vương khẽ cắn môi, cố gắng kiềm chế lửa giận lại, gượng cười nói:
- Ngươi… thật đúng là tuổi trẻ tài cao!
- …
Cơ mặt mọi người đều co giật, không ngờ Viêm Vương có tính cách nóng nảy lại phản ứng nhanh như thế.
Trần Thư cười cười, mở miệng nói:
- Tốt, người đi ra, 10 tỷ!
Bren lại không hề do dự, lập tức để Khế Ước Linh bên cạnh giao ra 10 tỷ tài nguyên.
Ào ào ào!
Một lượng lớn Ngự Thú Châu xuất hiện, khiến mọi người đỏ cả mắt.
Đối với Ngự Thú Sư cấp cao mà nói, bởi vì tiêu hao quá lớn sẽ dẫn đến việc tiền nhân tạo sản xuất ra không còn lưu thông nữa.
Ngự Thú Châu có thể tăng lên Ngự Thú Lực đã trở thành tiền tệ chủ yếu!
Ngự Thú Châu và Ngự Thú Chân Châu khác nhau, cái thứ nhất là do con người nghiên cứu chế tạo ra, cần tu luyện để tiêu hao, là dùng vật liệu hung thú và các loại dược liệu chế tạo ra.
Cái thứ hai là bảo vật trong cơ thể hung thú, chỉ cần nuốt vào có thể nhanh chóng đạt được Ngự Thú Lực.
Nhưng bởi vì số lượng Ngự Thú Chân Châu quá ít, dùng làm tiền tệ là không thực tế nên chỉ có thể lựa chọn Ngự Thú Châu.
- Nhiều Hoàng Kim Ngự Thú Châu như vậy sao!
Trần Thư lập tức trợn tròn hai mắt mà nhìn, đôi mắt thậm chí còn liên tục lóe lên lục quang, trông thật sự giống như một con sói đói…
- Của ta! Đều là của ta!
Hắn vội vàng triệu hoán Thỏ Không Gian ra, chuẩn bị thu hết lại.
- …
Mọi người đều giật giật khóe miệng, mẹ nó đây rốt cuộc là loại người gì vậy…
- Đều là của ngươi ư?
Lúc này, Ngân Hồ quay đầu nhìn lại, trong mắt có chút ý cười.
- À…
Sắc mặt Trần Thư lập tức chấn động, nói:
- Trước tiên ta thu lại, đến lúc đó sẽ phân chia hợp lý!
Hắn còn cố ý nhấn mạnh hai chữ hợp lý, hy vọng có thể nắm được các tài nguyên trong tay.
Nói xong, đôi mắt Thỏ Không Gian liền sáng lên, thả ra Không Gian Tồn Trữ.
Nhưng một giây sau, không gian trước mặt lại xuất hiện dao động, đột nhiên Ngự Thú Châu biến mất không thấy nữa.
- Ngươi?
Trần Thư nhìn về phía Ngân Hồ, không ngờ bị người ta nẫng tay trên.
- Để ta giữ thì an toàn hơn!
Ngân Hồ vẫy vẫy đuôi, nói:
- Ta đã nghe qua sự tích về ngươi!
- …
Trong mắt Trần Thư tràn ngập vẻ suy sụp, cúi đầu trở lại bên cạnh Tần Thiên.
Thấy Trần Thư ăn quả đắng, đám người Tần Thiên đều không nhịn được mà cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận