Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1846: Bốn người các ngươi lấy hai phần, có phải hơi nhiều không?

Kỵ sĩ nhìn ra xa, nhất thời không tìm ra cách nào nhắm vào đối phương.
Nghĩ đến đây, trong lòng nó có một chút uất ức, lại ‘Bang Bang’ hai quyền vào đại sư trên mặt đất… - Tìm cho bổn Hoàng cách khác, nếu như tìm không thấy thì mỗi ngày phải ăn năm trận đánh!
- ...
Vong Linh Đại Pháp Sư dập đầu trên mặt đất, trong mắt dường như có chút tuyệt vọng, cái này so với số lần ăn cơm còn nhiều hơn… Nó là pháp sư chứ không phải chiến sĩ da dày thịt béo… ...
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Thân phận của Trần Thư đã bị bại lộ, không còn có thể ngụy trang vậy thì bắt đầu ăn cướp trắng trợn… Đội ngũ hộ tống Vương cấp lĩnh chủ căn bản không thể ngăn cản hắn, hơn nữa vì hắn có thể giấu đi khí tức tử vong trên người nên làm cho hai Thú Hoàng không thể nhận ra hắn.
Điều này đã làm cho hắn có thời gian để có thể mang toàn bộ tài nguyên trong rương màu đen rời đi.
Tạm thời, bá chủ thế lực Hắc Châu không thể khống chế Trần Thư… Nửa tháng sau.
Tế đàn Thú Hoàng cuối cùng cũng nghĩ ra cách: Đó chính là mặc kệ, không làm gì cả… Chỉ cần ta không thu thập tài nguyên thì ngươi không thể làm gì được ta… Tạm thời, toàn bộ Hắc Châu đại lục không có đội ngũ hộ tống tài nguyên. Tế đàn Thú Hoang lại phái không ít mãnh thú đi để chuẩn bị cho bành trướng lãnh địa Vong Linh quốc!
- Đúng là có thủ đoạn mà… Trần Thư lẩm bẩm nói, thật không ngờ Thú Hoàng có thể làm như vậy… Vốn dĩ hắn định cướp sạch các không gian khác trước, nhưng hung thú bên trong đã nhận được mệnh lệnh không cần tích trữ tài nguyên chỉ cần khôi phục lại trạng thái bình thường. Nếu Trần Thư muốn cướp sạch cũng chỉ có thể chạy khắp nơi năng suất quá thấp, ở thời điểm này không bằng hắn đi trước Dị không gian trong nước còn có thể an toàn hơn một chút.
- Hiện tại nơi duy nhất có thể cướp, chính là [Tử Vong Tế Đàn].
Trần Thư gãi đầu, trong lúc nhất thời lâm vào thế bí, dù sao cũng có hai Thú Hoàng canh giữ hắn cũng không thể thuận lợi tiến vào bên trong.
Hơn nữa nếu phải đối mặt với Thú Hoàng, hắn cũng cần phải suy nghĩ nhiều một chút.
Trần Thư liếm môi, lẩm bẩm:
- Đầu tiên kiểm lại tài nguyên đã… Giây tiếp theo ở phía trước xuất hiện trên trăm bình Tử Vong dược tề, trong đó hơn hai mươi bình là phiên bản tăng cường có thể so với kho hình nhân độc dược.
Mà những dược tề này đều thu hoạch được từ lúc ở Hắc Châu.
Tất nhiên ngoại trừ phối trí dược tề thì hắn còn có mấy tỷ tài nguyên nữa, chỉ là không động đến mà thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn từ tay tế đàn Thú hoàng chiếm được trên mười mấy tỷ ngự thú tài nguyên… Đối với người khác mà nói thì đây đã là một con số trên trời!
Nhưng đối với cả Hắc Châu mà nói đây chỉ là chín trâu mất sợ lông, dù nó có cằn cỗi như thế nào thì đó cũng là một đại lục!
- Muốn rút lui sao?
Trần Thư cùng với Đại Lực ngồi trên một gốc đại thụ. Hắn nhìn lên bầu trời vĩ ngạn hư ảnh, trong mắt ánh lên vẻ tự hỏi còn Đại Lực thì đang chăm chú xem cuốn sổ ghi chép màu đen chìm đắm vào thế giới của mình.
- Ngươi không cam lòng à?
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng đột nhiên vang lên tựa như xuất hiện từ trên không trung.
- !
Trần Thư hơi động, chớp mắt biến mất tại chỗ đi ra ngoài vài trăm mét.
- Tính cảnh giác không tệ… Giờ phút này, một lão già mặc áo khoác màu đen đang đứng ở phía xa, khuôn mặt hắn ta tang thương nhưng lại có một khí chất hung ác nham hiểm làm cho kẻ khác sinh ra cảnh giác. Bên cạnh hắn ta có một coi Huyết sắc u linh, hồng quang từ bọn họ từng đợt lại từng đợt toả ra bốn phía, che giấu hơi thở tử vong của mình.
- Ngươi là ai?
Trần Thư mặt không đổi sắc đồng thời đã để Thỏ Không Gian hết sức tập trung tuỳ thời có thể chạy trốn.
Đối phương cho hắn cảm giác sâu không lường được, thậm chí có thể so với Ninh Bất Phàm, chắc chắn là cường giả trong Vương cấp!
- Ta là ai không quan trọng… Lão nhân mỉm cười, nói:
- Quan trọng là, chúng ta có thể hợp tác… - Hợp tác?
Trần Thư bĩu môi nói:
- Ngay cả thân phận của mình ngươi cũng không dám nói, ta với ngươi làm cái quái gì?
- Có liên quan sao?
- Muốn hợp tác thì phải có một chút thành ý!
Trần Thư hắng giọng một cái, thản nhiên nói:
- Tại hạ là một trong những đại chủ giáo của Cứu Thế Giáo Hội, danh hiệu ‘Vũ’.
- ?
Lão nhân thoáng chống giật mình, sau đó yên lặng lấy ra một tấm hình, trên tấm hình chính là Vũ người đã vẫn lạc!
- Ngươi xác định đây là ngươi?
- ...
Trần Thư khẽ giật mình, tiếp theo thản nhiên gật đầu, nói:
- Lúc đó ta khá gầy, ngươi trông cũng đã già huống chi hiện tại kỹ thuật đã tương đối phát triển, ảnh so với người thật sẽ có chút khác nhau cái này rất hợp lý mà?
- ...
Lão nhân vuốt đầu, đã hơi có một chút mơ hồ. Một bên là người trung niên, một bên là thanh niên thì làm sao có thể là cùng một người? Nghịch sinh trưởng đúng không?
Hắn ta không ngờ rằng ngay cả những lời nói vô lý này Trần Thư cũng có thể nói ra được… - Có thể đừng nói linh tinh nữa được không?
Lão nhân lắc đầu, nói:
- Ta đã biết ngươi là tội phạm Nam Giang, Trần Thư!
Bạn cần đăng nhập để bình luận