Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 367: Quái thú đại tiện, tích thần vĩnh viễn

Phụ trách: Vô Tà Team
Nhưng Sinh mệnh lực của nó cũng vô cùng cường đại, muốn đào thải nó trong khoảng thời gian ngắn, chắc chắn là người si nói mộng.
- Nên tới ta rồi.
Trần Thư nhếch miệng cười, tuy Sử Lai Mỗ nhìn thì gặp phải các loại thương tích, nhưng không nghiêm trọng.
Kỹ năng xung phong lập tức được phát động, tốc độ của Sử Lai Mỗ tăng vọt mấy lần, lúc di động thậm chí xuất hiện tiếng gió vù vù, uy thế kinh người.
Tuy Liệt Diễm Bạo Hổ và Cực Băng Điểu đều có thể phi hành, nhưng Sử Lai Mỗ cũng không cam chịu yếu thế, trực tiếp chuyển hóa thành hình thức phi hành.
Một màn này, lại hủy diệt tam quan của người xem toàn trường.
Một thứ to lớn như vậy cũng có thể bay sao?
- Tiểu tử này, nắm giữ kỹ năng mạnh quá.
Trong phòng, nam tử trung niên đó không nhịn được thở dài một tiếng.
Ngự Thú Sư cấp cơ sở có thể làm được đến một bước này, tuyệt đối là thuộc về hàng ngũ thiên tài.
- Ngươi chống đỡ một chút, chờ kỹ năng của ta khôi phục!
Hạ Viêm mở miệng nói, mắt thấy mục tiêu của Sử Lai Mỗ là Cực Băng Điểu, trong lòng hắn thầm thở phào.
Chết đạo hữu không chết bần đạo.
- Ta sẽ tận lực.
Đội viên mở miệng nói, trong mắt lại có vẻ không chắc chắn và kinh sợ.
Vào khoảnh khắc Sử Lai Mỗ thật sự nghiền ép đến, cái mông khủng bố đó nhắm vào Cực Băng Điểu.
Hắn thừa nhận hắn hoảng rồi.
Ngay sau đó, Cực Băng Điểu trực tiếp biến mất.
Đương nhiên không phải thuấn di hoặc là ẩn thân, mà là trực tiếp bị bắt về Ngự Thú Không Gian.
- Thời điểm mấu chốt, ngươi?
Hạ Viêm biến sắc, không ngờ đội hữu lại trực tiếp nhận thua.
Trong Đấu Linh Trường hiện tại chỉ còn lại Sử Lai Mỗ và Liệt Diễm Bạo Hổ nhìn nhau.
Nhà dột gặp mưa đêm, Liệt Diễm Bạo Hổ lúc này không ngờ đã không chịu khống chế!
Hạ Viêm nhướng mày, chuẩn bị cường hành thu hồi nó vào Ngự Thú Không Gian.
Meo meo.
Liệt Diễm Bạo Hổ há miệng, không ngờ như là giống như một con mèo nhỏ.
- Cái này…
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn một màn trong sân tỷ thí, miệng há to tới có thể nhét vào một quả bóng.
Đường đường là Khế Ước Linh cấp S, lại bất lực tới mức này à?
Kỹ năng Thụy Mộng Sát của Sử Lai Mỗ đã kết thúc, trợn to hai mắt, nhanh chóng đến gần Liệt Diễm Bạo Hổ.
Vốn tưởng rằng hai Khế Ước Linh sẽ tiến hành trao đổi hữu hảo.
Kết quả trong phút chốc, Sử Lai Mỗ nhảy lên, trực tiếp tiến hành đánh lén.
- Mẹ kiếp! Ngươi đúng là âm hiểm.
Trong lòng Hạ Viêm trầm xuống, vào lúc chỉ mành treo chuông đã thu hồi Liệt Diễm Bạo Hổ vào Ngự Thú Không Gian.
Hắn lắc đầu, con hổ ngu này, vừa rồi không ngờ lại giả vờ ngây thơ để Sử Lai Mỗ từ bỏ tấn công.
Nhưng không cần nghĩ, đó con mẹ nó là Khế Ước Linh của Nam Giang Hãn Phỉ.
Ngoài mặt nhìn thì ngốc nghếch, nhưng sau lưng không biết âm hiểm tới mức nào.
Huống chi độ phục tùng của Sử Lai Mỗ đối với Trần Thư là vô cùng cao, cho dù nó không muốn tấn công, vẫn còn mệnh lệnh của Trần Thư mà.
Đến đây, ba người của Đại Hưng Thị toàn bộ thu hồi Khế Ước Linh, thi đấu tuyên cáo kết thúc.
Từ đầu tới cuối, Trần Thư đều dựa vào một mình để chiến đấu, về phần Hạ Băng và Hứa Tiểu Vũ thì ở bên cạnh quan chiến.
Nhìn Sử Lai Mỗ giống như côn đồ trong Đấu Linh Trường, toàn trường đều yên tĩnh không tiếng động.
- Đây là ngự thú sao…
Có người nói ra vấn đề trong lòng mọi người, chỉ cảm thấy thường thức trước kia đều bị phá hủy.
Lấy một địch ba, hơn nữa là vẫn thắng, không ngờ lại đơn giản như vậy, nhất là đối phương có một con Khế Ước Linh cấp S.
Ngay khi toàn trường đang yên tĩnh, một màn này cũng xuất hiện ở các thành phố lớn của tỉnh Nam Thương.
- Trận thi đấu ngự thú đầu tiên lại ly kỳ như vậy à?
- Không phải là biểu diễn khai mạc chứ? Một con Sử Lai Mỗ không ngờ lại hành hung ba con Khế Ước Linh hai cấp A và một cấp S.
Nhị Trung của Nam Giang Thị.
Hôm nay toàn trường đều không đi học, mà là xem phát sóng trực tiếp thi đấu ngự thú cấp tỉnh.
Tuy Trần Thư là nhất bá trong trường học, thường ngày luôn bắt nạt bạn học.
Nhưng vẫn đại biểu cho vinh quang của Nhị Trung, tất nhiên phải chú ý trận thi đấu của hắn.
Khi nhìn thấy thực lực khủng bố của Sử Lai Mỗ, mỗi người đều không nhịn được mà kinh hô.
Mà người của lớp huấn luyện đặc biệt đều lâm vào trầm mặc.
Chỉ có ở cùng một lớp với Trần Thư, mới có thể cảm thấy rõ sự bất lực, bất kể mình có nỗ lực thế nào, đuổi theo ra sao, thậm chí ngay cả bóng lưng của đối phương cũng không thể nhìn thấy.
Mấu chốt nhất là, sự cường đại của đối phương không hề theo đạo lý, không có logic.
- Ta cho rằng bồi dưỡng ra Phương Tư, đã là đỉnh phong của nhân sinh rồi, không ngờ còn có một Trần Thư.
Thẩm Vô Song lẩm bẩm, lờ mờ nhận thấy có lẽ đối phương chính là học sinh ưu tú nhất mà mình từng dạy.
Theo hắn, Trần Thư đã có thể chen chân vào hàng ngũ thiên tài đứng đầu Hoa Quốc, thậm chí là tranh vinh quang với Ngự Thú Sư thiên tài trên thế giới.
Trừ Nam Giang Nhị Trung ra, Chu thị trưởng ở thị chính phủ cũng trầm mặc.
Quả nhiên để Trần Thư đại biểu thị lý tham gia thi đấu là quyết định chính xác.
Đúng vào lúc này, thần sắc hắn cứng đờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận