Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 311: Cầu xin ngươi làm con người đi… (1)

Nửa giờ sau.
Cả đám người đã rời khỏi nội thành và đi tới Vương Tinh Trấn.
Nơi đây thuộc quyền quản lý của thành phố Nam Giang.
Sự xuất hiện của Biến Dị Lôi Điểu đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của cư dân.
- Con chim lớn thật! Nó là động vật được quốc gia bảo tồn sao?
- Sao nó cứ thích lắc lư bờ mông vậy nhỉ? Trông kỳ thật đấy!
- Hình như ở trên con chim có người? Là Ngự Thú Sư!
Đám người phía dưới xì xào bàn tán, rõ ràng rất hiếm khi thấy có người dám phi hành trong thành phố.
Từ Tinh Tinh hỏi:
- Phương Tư tỷ, giờ chúng ta bay theo hướng nào đây?
Phương Tư đáp:
- Đến đơn vị của chính phủ!
Biến Dị Lôi Điểu tức tốc bay lượn, đưa đoàn người đi thẳng tới ngay trước cổng lớn của Chính Phủ ở trên trấn.
Trấn trưởng Vương Vệ Dịch đã sớm đợi bọn họ ở đó, dường như hắn ta đã nhận được thông báo từ trước.
Khi nhìn thấy có một đám người ở trên lưng Biến Dị Lôi Điểu, hắn ta không khỏi giật mình.
Chẳng lẽ cả năm người đều là Ngự Long Vệ sao?
Hiện tại chế độ dành cho Ngự Long Vệ lại thấp đến vậy sao? Tận năm người mà lại cưỡi chung một tọa kỵ?
Ánh mắt của hắn ta có chút hoài nghi, nhất là khí chất của họ làm cho hắn ta cứ luôn có cảm giác bọn họ không giống như thành viên của chính phủ.
- Ngự Long Vệ Phương Tư!
Phương Tư mở miệng nói, nàng ta nhảy từ trên người Biến Dị Lôi Điểu xuống, vững vàng tiếp đất.
Trên tay phải của nàng có buộc một chiếc băng tay màu bạc trông cực kỳ lóa mắt, khiến người ta không khỏi tôn kính.
- Trấn trưởng Vương Tinh Trấn, Vương Vệ Dịch, đợi lệnh của cấp trên!
Vương Vệ Dịch với vẻ mặt kính cẩn, trong mắt hắn ta tràn đầy vẻ ngưỡng mộ..
Còn trẻ như vậy mà đã lên làm thực tập sinh của Ngự Long Vệ, quả là thiên tài đứng đầu cả nước.
- Vương trấn trưởng, các hung thú xuất hiện ở đâu?
Phương Tư dò hỏi, dựa vào những tin tức thu thập được, nàng biết bọn hung thú đã đi qua trấn nhưng lại không hề phát động tấn công.
Vương Vệ Dịch hốt hoảng đáp:
- Hai giờ trước, một nhóm hung thú trông giống như bầy chó đen đi ngang qua, bọn chúng đi về phía Nam.
Phương Tư vuốt cằm, suy tư một hồi:
- Xem ra bọn chúng chính là Hắc Trảo Thú.
Huyết Mạch Đẳng Cấp của loại hung thú này không hề thấp, chí ít chúng cũng thuộc hung thú cấp chín.
Một khi chúng biến dị thì sẽ trở thành Hắc Thiết Cấp, hơn nữa có khả năng cao Lãnh Chúa của chúng chính là Hắc Thiết Cấp Tam Tinh.
Nhưng bây giờ Phương Tư đã trở thành Hắc Thiết Cấp Tam Tinh rồi nên sẽ không sợ bất kỳ Lãnh Chúa cùng cấp nào.
- Đa tạ!
Phương Tư gật đầu, nàng đang tính leo lên lưng Biến Dị Lôi Điểu.
Vương Vệ Dịch bỗng nhiên tiến đến trước, trong tay cầm một phong bì không rõ nguồn gốc mà đưa nó cho Phương Tư và nói:
- Việc xử lý các hung thú, ta xin nhờ cả vào các hạ!
Trấn trưởng lo Phương Tư sẽ không dốc toàn lực dẹp bọn hung thú, nếu lỡ bỏ sót một hai tên hung thú thì cũng đủ đe dọa đến an ninh của thôn trấn rồi.
- Không cần đâu…
Phương Tư nhất thời không nói nên lời, nàng không nghĩ hắn ta sẽ dùng đến chiêu này, Ngự Long Vệ nàng sao lại để ý đến chút tiền mọn ấy cơ chứ?
- Không sao đâu, chúng ta nhất định sẽ dốc toàn tâm toàn lực!
Trần Thư cũng nhếch mép cười, vô thức giơ tay phải ra, muốn nhận lấy phong bì.
Bốp!
- Đi thôi!
Phương Tư giật giật khóe miệng, vội đẩy tay Trần Thư ra.
Mẹ nó, ngươi còn không phải là thành viên của Ngự Long Vệ mà lại dám nhận hối lộ, ngươi cũng gan quá đó?
Cả đám người leo lên lưng Biến Dị Lôi Điểu, bay về phía Nam của Vương Tinh trấn.
- Trần Bì!
Phương Tư nói với vẻ mặt nghiêm túc:
- Ngươi vốn là Ngự Thú Sư tự do, ngươi đừng gia nhập vào đơn vị chính thức nào cả, hứa với ta được không?
Bản tính hắn tham lam như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện.
Một khi bị người ta tố cáo, chắc chắn hắn sẽ bị xử phạt nghiêm khắc, thậm chí có thể bị đi tù.
Hắn giờ mới chỉ là một thường dân mà đã dám nhận hối lộ rồi, sau này còn chuyện gì hắn không dám làm nữa chứ?
- Phương Tư tỷ, ước mơ của ta là mong được phục vụ đất nước và góp phần xây dựng một xã hội hòa bình…
- Vừa vừa thôi là được rồi nha!
Bốn người đồng thanh đáp, ngươi lại bắt đầu nói nhảm rồi, thật thái quá mà!
- Không phải, sao mà không một ai tin ta vậy?
Trần Thư thở dài:
- Làm sao ta lại nhận hối lộ cơ chứ, hơn nữa tên trấn trưởng kia mới đưa có năm vạn, ta còn không thèm để vào mắt ấy chứ!
Phương Tư trừng mắt nhìn hắn, nàng lập tức phản ứng lại:
- Sao ngươi biết trong phong bì đó có năm vạn?
Những người còn lại cũng quay lại nhìn hắn, rõ ràng Trần Thư chỉ sờ một chút chứ không hề mở ra xem.
Trần Thư nói:
- À thì… Kinh nghiệm thôi, ta cũng chỉ chuẩn bị cho sau này…
Tất cả đều đồng loạt đưa ngón giữa về phía Trần Thư!

- Tìm bọn hung thú đó có chút khó đấy!
Phương Tư nhíu mày, chỉ với mắt thường thì thật không dễ để tìm được bọn hung thú.
Huống chi Hắc Trảo Thú đã rời đi từ hai giờ trước rồi, cũng chưa chắc là bọn chúng đã đi về phía Nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận