Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 806: Bóp tê tê, thật mẹ nó cho nổ hết toàn bộ

Hoàng Kim Ngự Thú Sư hô lớn.
- Các vị, có lòng tin hay không!
- Có!
- Có!
m thanh của mấy chục người hoà lại đinh tai nhức óc, dáng vẻ oai hùng không sợ chết.
- Nói lớn hơn một chút nữa! Có hay không có!
Đoàn người phấn khởi, dùng hết sức lực toàn thân hô.
- Có! Có!
Uỳnh!
Trong phút chốc, một tiếng ầm ầm đáng sợ vang lên.
Chỉ thấy Không Gian Thông Đạo phía trước mọi người rung lên một trận, sau đó trực tiếp… sụp đổ.
- …
Trong nháy mắt, không gian dường như ngưng đọng lại, cục diện hình như có hơi khó xử…
Đám người vừa nãy mới nhiệt huyết sôi trào, Thông Đạo tự dưng sập là có ý gì đây?
- Cái này con mẹ nó là tình huống gì thế này?!
Hoàng Kim Ngự Thú Sư xung phong đánh vỡ cục diện bế tắc, đi tới trước Không Gian Thông Đạo.
Chỉ thấy Thông Đạo vốn kiên cố đang dần dần đóng lại, đừng nói tới Dị Không Gian, ngay cả tới gần thôi đã có thể nhận ra được sự bài xích.
- Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện này là sao không!
Khuôn mặt của Hoàng Kim Cấp Ngự Thú Sư tái nhợt, hắn ta đã biết trước được hậu quả của chuyện này đáng sợ tới mức nào.
Băng Hỏa Sâm Lâm chỉ có hai cái Thông Đạo, một khi Thông Đạo của bọn hắn đóng lại, thì cũng chỉ còn lại một cửa ra ở Hoa quốc.
Nhưng vấn đề ở đây là, bọn hắn mới cướp được bảo vật di tích từ địa bàn của Trấn Linh Quân về!
Thế này thì con mẹ nó về kiểu quái gì đây?
Chẳng lẽ lại nói với Trấn Linh Quân rằng, gia tộc của bọn ta đùa tý ấy mà?
Một người mở miệng nói nhỏ:
- Đại nhân, có phải vừa rồi âm thanh của chúng ta quá lớn không, làm thông đạo chấn động sắp sụp?
- ???
Ngự Thú Sư Hoàng Kim quay đầu nhìn lại, vẻ mặt ngẩn ra.
Sẽ không thật sự là nguyên nhân này chứ? Đây không phải đơn giản là nói linh tinh sao?
Lúc này, mấy chục người đã sứt đầu mẻ trán, liều mạng nghĩ cách đối phó, nhưng hiện tại xem ra, hình như thật sự không có cách nào…
...
Lúc này, trong dị không gian.
Chiến đấu giữa Trấn Linh Quân và hai đại gia tộc vẫn tiếp tục, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng.
- Hiệu trưởng Tần, cần gì phải thế?
Khóe miệng tộc trưởng Thiên Hòa có một nụ cười, nói:
- Chúng ta đã sắp đến cứ điểm, hay là các ngươi muốn đến Anh Hoa Quốc của ta làm khách?
Khuôn mặt Tần Thiên tái nhợt, không nói một lời, trong lòng có cảm giác không cam lòng.
Cho dù hắn ta và tổng đốc Bắc Nguyên liên thủ có thể áp chế đối phương, nhưng vẫn không giành được thắng lợi, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ từng bước rút lui.
- Hiệu trưởng, tổng đốc, từ bỏ đi!
Tộc trưởng Nhân Nguyên cũng bật cười một tiếng, nói:
- Chỉ cần chúng ta trở lại cứ điểm thì nhất định có thể rút lui, chẳng lẽ các ngươi còn có thể đóng không gian thông đạo lại?
Vừa dứt lời, vẻ mặt Tần Thiên và tổng đốc Bắc Nguyên đột nhiên khẽ giật mình, ánh mắt hai người trừng trừng nhìn chằm chằm chân trời, trong lúc nhất thời miệng cũng nhịn không được há rộng ra.
- Hả?
Hai đại tộc trưởng không quay đầu lại, chỉ coi là quỷ kế của hai người Tần Thiên.
Hắn ta bật cười một tiếng, nói:
- Đều là Ngự Thú Sư Vương Cấp, còn chơi dạng này?
- Ta đề nghị các ngươi có thể quay đầu nhìn một chút!
Vẻ mặt Tần Thiên cổ quái, một bộ dáng nhịn cười.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, trực tiếp cười to lên.
- ??
Tộc trưởng Thiên Hòa cuối cùng phát giác được không thích hợp, vội vã quay đầu nhìn một cái, nháy mắt hai con ngươi trợn to, không thể tưởng tượng nổi đến cực điểm.
Chỉ thấy chân trời xuất hiện một vòng mặt trời chói chang màu trắng nóng rực, nhìn vô cùng tráng lệ.
Giờ phút này, hai bên ăn ý dừng tay, toàn bộ ngơ ngác nhìn mặt trời chói chang phía chân trời.
Người của hai đại gia tộc mơ hồ nhận thấy được, dường như cái này không phải là một chuyện tốt…
Lúc này tâm thần hai vị tộc trưởng chấn động, tuy rằng bọn họ không rõ cái này có ý nghĩa gì, nhưng có thể hiểu được năng lượng khủng bố ẩn chứa trong đó.
Hai người nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu vẫn quanh quẩn một âm thanh:
Nhà của bọn hắn…mất rồi!
Một đám người chiến đấu hăng hái nhiều ngày, kết quả ngay tại thời điểm sắp trở về thì nhà bị trộm!
Cái này mẹ nó tìm ai nói rõ lí lẽ hả?
Nhưng vào lúc này, hình như Tần Thiên nghĩ tới cái gì đó, quay đầu nhìn về phía đội ngũ Trấn Linh Quân, mở miệng hỏi:
- Lão Giang, tiểu tử Trần Thư kia đâu?
- Có thể là trở về rồi?
Giang Mặc mở miệng nói:
- Ngay cả chiến lợi phẩm của hắn cũng là ta thay hắn thu lại.
- Hắn không mang chiến lợi phẩm của mình đi?
Tần Thiên nhíu mày, gần như là thoáng cái đã xác định.
Loại tính cách coi tiền như mạng này của Trần Thư vật mà không mang đồ vật của mình đi, vậy khẳng định là có chuyện quan trọng hơn.
Mà đối với tội phạm mà nói, có cái gì so với việc ném đạn hạt nhân quan trọng hơn?
Tần Thiên nhếch mép cười một tiếng, chế nhạo nói:
- Tộc trưởng Nhân Nguyên, ngươi thật đúng là một câu thành sấm, chắc không phải là không gian thông đạo thật sự không còn chứ?
- Hừ! Nhiều nhất chỉ là tổn thất chút tài phú, gia tộc bọn ta gánh vác được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận