Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 995: Nó nghĩ đồ trong khố phòng cũng không ai cần đâu

- Thực ra không chỉ có [Sí Liệt hỏa sơn], theo ta được biết, các Dị Không Gian còn lại cũng thường xuyên xuất hiện hung thú triều.
- Đều có?
Trần Thư hơi sững người, trong mắt có chút suy tư.
- Nhưng mà cung không cần lo lắng, đều là tiểu đả tiểu nháo, cứ điểm hoàn toàn có thể phòng thủ được, có thể đợi thêm một năm nữa là lắng xuống thôi mà.
Vẻ mặt Diệp Thanh thoải mái, nói:
- Không nói cái này nữa, Trần Thư, nói tiếp đề tại vừa rồi của ngươi đi, đem bảy cái thiên tài treo trên cây, sau đó thì sao?-
- Lúc ấy, chỉ trong một đêm ta đã đánh gục bảy thiên tài…
Đang lúc đám người vừa ăn vừa nói chuyện.
Thỏ Không Gian cũng lén lút đi vào căn phòng nhỏ của Trấn Linh Quân.
Mười phút sau.
Vào lúc Diệp Thanh đang nghe Trần Thư chậm rãi kể chuyện, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
Grừ!
Chỉ thấy một đại Hắc Hùng gào thét một tiếng, một đường chạy nhanh tới, mặt đất chấn động.
- Tiểu Hắc, có chuyện gì thế?
Diệp Thanh vội vã quát bảo dừng, trong mắt có chút không hiểu.
Grừ grừ!
Hắc Hùng bên cạnh vừa kêu vừa khoa tay múa chân, đồng thời về phía khố phòng Trấn Linh Cục xa xa kia.
- Có người trộm đồ trong khố phòng sao?
Diệp Thanh nhướng mày, chuẩn bị bảo Trấn Linh Quân xuất động, tìm kiếm tên đầu sỏ gây ra chuyện này.
- Không thể nào…
Lòng Trần Thư đột nhiên trầm xuống, hình như ý thức được cái gì.
Hắn nhìn bên cạnh, chỉ thấy Slime và Husky đang bận rộn quên cả trời đất, nhưng chỉ không thấy mỗi Thỏ Không Gian đâu.
- Trần Thư, để Khế Ước Linh của ngươi giúp tìm kiếm đi!
Diệp Thanh quay đầu nhìn lại, đột nhiên hơi sững sờ, hỏi:
- Một Khế Ước Linh khác của ngươi đâu?
- Con mẹ nó…
Khóe miệng Trần Thư giật giật một cái, gượng cười nói:
- Có thể là đi tản bộ rồi…
- Tản bộ?
Sắc mặt Diệp Thanh có chút cổ quái, nói:
- Không phải là Khế Ước Linh của ngươi làm đấy chứ?
- Tuyệt đối không có khả năng!
Trần Thư lập tức bác bỏ, nói:
- Ngươi cũng biết, Khế Ước Linh của ta tính cách giống hệ ta, đều là chính nghĩa chi sĩ, không có khả năng làm ra loại chuyện này đâu!
Hắn vừa nói xong, đột nhiên từ trên trời có một con thỏ rơi xuống.
- Vù vù vù ~
Nó giống như là đang tranh công, lập tức phun hai khối Thạch Đầu một lam một đỏ.
Thạch Đầu rạng rỡ phát quang, vô cùng nổi bật, trông vô cùng đẹp mắt
- Đây là chìa khóa di tích của ta mà?
Trần Thư chớp chớp lông mày, thoáng chốc nhận ra Thạch Đầu xanh lam.
Chính là Hỏa Diễm chìa khóa di tích lúc trước hắn giành được ở hội đấu giá Thiên Khải.
Về phần Thạch Đầu màu đỏ…
Trong lòng Trần Thư mơ hồ có một vài suy đoán.
Grừ!
Cự hùng màu đen gầm thét một tiếng, ánh mắt trừng mắt nhìn Thỏ Không Gian đồng thời dùng tay gấu chỉ vào nó.
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều nhìn lại.
- Ơ kìa…
Sắc mặt Trần Thư cứng đờ, tư duy chuyển cực nhanh.
Một giây sau, hắn vô cùng bình tĩnh nói:
- Đây là Khế Ước Linh nhà ai nè, chạy tới chỗ ta làm gì nhỉ?
Dứt lời, hắn ung dung quay lưng lại, không dám nhìn Thỏ Không Gian nữa.
- ? ? ?
Thỏ Không Gian đung đưa lỗ tai, hình như có chút không rõ ý tứ của chủ nhân.
Không có những lời ca ngợi như trong dự đoán ư?
Khóe mắt Trần Thư giật giật, hắn thật sự chưa từng gặp qua một Khế Ước Linh nào thích tìm đường chết như vậy cả.
Ngay cả hắn cũng không như vậy, nhưng Thỏ Không Gian lại khác biệt, thứ nào không thể lấy, có bảo vật nó thực sự dám cầm lấy!
- Nếu ngươi không quen vậy thì chuẩn bị làm món thịt thỏ hầm thôi!
Diệp Thanh cười cười,chuẩn bị động thủ.
- Đại gia!
Trần Thư bất đắc dĩ chỉ có thể quay người lại, Khế Ước Linh của mình cũng phải bất chấp khó khăn mà bảo vệ.
Hắn cười khan một tiếng, mở miệng giải thích:
- Có thể nó nghĩ đồ vật trong khố phòng cũng không có ai muốn á…
- ? ?
Diệp Thanh đầu đầy hắc tuyến, đột nhiên ý thức được cái gì, nói:
- Sẽ không phải là tiểu tử ngươi chỉ điểm đấy chứ, cố tình ăn vơm với chúng ta để phân tán lực chú ý, rồi để cho Khế Ước Linh của mình đi làm việc!
- Không phải…
Khóe miệng Trần Thư giật một cái, nói:
- Ta nào có âm hiểm như vậy chứ?
Mọi người đồng loạt gật đầu một cái.
Trần Thư xoa xoa trán, nói:
- Quan trọng là ta cũng không biết khố phòng có bảo vật!
- Tiểu tử thúi!
Diệp Thanh lắc đầu, chuẩn bị lấy lại Thạch Đầu màu đỏ, ai biết “bốp” một cái bị Trần Thư bắt lại.
- Đại gia, dù sao cũng bị lấy ra rồi, không bằng tặng cho ta đi…
Trần Thư cười hì hì nói, hai viên Thạch Đầu trông có vẻ là đồng nguyên, chỉ sợ là có liên quan đến Hỏa Diễm Di Tích.
- Ngươi đúng là cái đồ không biết xấu hổ!
Khóe miệng Diệp Thanh giật một cái, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Rốt cuộc cái thứ này dùng để làm gì thế?
Lúc trước Trấn Linh Quân cầm viên Thạch Đầu này tới, lão cũng đã nghiên cứu qua, nhưng không có được kết quả, không thể làm gì khác hơn đặt bên trong khố phòng.
Hiện tại xem ra, Trần Thư rõ ràng hiểu được tác dụng của đồ chơi này.
Trần Thư cười nói:
- Móa nó! Chắc cũng chỉ là một viên Thạch Đầu bình thường thôi để ta thu thập vậy!
- Ngươi còn có đam mê thu thập bảo tồn sao
- Tội phạm mà cũng có một vài sở thích tao nhã…
Bạn cần đăng nhập để bình luận