Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1100: Sơ yếu lý lịch nghịch thiên của Trần Thiên (2)

Trần Thư gãi gãi đầu, nói:
- Vậy ta phải viết như thế nào đây?
Tần Thiên mở miệng nói:
- Ngươi viết những việc mà một học sinh bình thường hay trải qua là được rồi! Như vậy không được sao?
- Có đạo lý!
Trần Thư gật gật đầu, nói tiếp:
- Vấn đề là loại trừ nói trên sơ yếu lý lịch nhưng việc còn lại ta vẫn chưa trải qua!
- ...
Liễu Phong và Tần Thiên đều trầm mặc.
Nếu như không viết ra, Trần Thư dường như thực sự không thể viết được…
Một lúc sau, Tần Thiên mở miệng nói:
- Trần Bì, hay là, chúng ta đừng tìm việc nữa…
Trong lòng hắn ta đã bắt đầu suy nghĩ, có nên giao Trần Thư cho Trấn Linh Quân hay là Ngự Long Vệ không.
Đừng nói đến công ty bình thường, ngay cả Vương giả ngự thú đoàn cũng không dám thu nhận con hàng này.
- Nhưng mà con người phải làm việc chứ!
Trần Thư mở miệng nói:
- Lão sư, ta cảm thấy ta nhất định có thể gặp được Bá Nhạc!
- ...
Khóe miệng Liễu Phong giật giật một cái, Bá Nhạc cái rắm, bệnh tâm thần mà!
Giọng điệu của hắn ta kiên quyết nói:
- Nếu như sơ yếu lý lịch này có người có thể nhìn trúng, ta mẹ nó trồng cây chuối tiêu chảy ngay tại chỗ!
- Thế nào không bay ra hỏi thế giới luôn đi…
Ngay lúc này, điện thoại của Trần Thư vang lên.
- Chờ chút, ta nhận điện thoại chút đã!
Trần Thư nhận điện thoại, mới nói được hai câu hắn đã kinh ngạc kêu lên:
- Ngươi nói thật sao? Các ngươi bằng lòng nhận ta sao?
- ? ?
Vẻ mặt Liễu Phong thoáng ngưng trọng, ngươi mẹ nó tìm diễn viên sao?
Mười phút sau.
- Ngày mai tới tham gia phỏng vấn? Hoàn toàn không thành vấn đề!
Trần Thư cúp điện thoại, ngay sau đó ánh mắt nhìn về phía Liễu Phong, trong mắt chứa nụ cười cổ quái.
- Cố ý chỉnh ta đúng không?
Sắc mặt Liễu Phong chắc chắn, đối với những người bình thường mà nói, không thể có người dùng con hàng này.
- Cố tình gì chứ?
Trong mắt Trần Thư tràn đầy vẻ vô tội.
- Bớt nói đi!
Liễu Phong nhếch miệng, nói:
- Ta vừa mới nói xong, cuộc điện thoại vừa gọi tới không phải các ngươi thông đồng với nhau chứ?
- Ta nhàm chán như vậy?
Trần Thư mở to hai mắt nhìn, dáng vẻ bị oan uổng.
- Loại chuyện nhàn rỗi đau trứng này, chỉ có ngươi mới có thể làm ra được thôi!
- Thật sự không phải mà!
Trần Thư giương hai tay ra, nói:
- Là tập đoàn ngự thú toàn năng gọi điện thoại tới! Thật sự muốn ta làm thành viên thủ tịch của ngự thú đoàn!
- Tập đoàn toàn năng?
Tần Thiên hơi ngớ người, nói:
- Ngươi chắc chắn là bọn hắn sao?
- Nói trong điện thoại chắc không phải là giả đâu?
Trần Thư mở miệng nói:
- Ngày mai đến công ty phỏng vấn.
- Vậy ngươi đi thử xem!
Tần Thiên mở miệng nói:
- Tập đoàn toàn năng là công ty lớn trải dài toàn quốc, chủ yếu phụ trách gia công đủ loại nguyên vật liệu ngự thú, thực lực tổng hợp tuyệt đối có thể nằm trước top mười!
- Không tồi!
Trong lòng Trần Thư thoáng chốc có chút tâm động, vội vàng nói:
- Hiệu trưởng, có thể giúp điều tra giá trị cổ phần của công ty này không?
Tần Thiên hơi ngẩn người, sau đó nghĩ đến cái gì, chất vấn:
- Ngươi sẽ không chuẩn bị bán cổ phần rồi chạy trốn chứ?
- Làm sao có thể chứ… Ta chỉ đơn thuần muốn hỏi một chút thôi mà…
Trần Thư cười khan một tiếng, ngậm miệng không nói thêm gì nữa.
- Nắm lấy cơ hội này đi!
Tần Thiên vỗ vỗ bờ vai của hắn, đi về phía ban công, đồng thời trong miệng lẩm bẩm:
- Đầu năm nay, thực sự có người dám nhận tội phạm?
Liễu Phong vẫn luôn yên lặng, cùng Tần Thiên chuẩn bị rời đi.
Trần Thư vội vàng gọi Liễu Phong, nói:
- Liễu lão sư, lời ngươi vừa nói…
Liễu Phong quay đầu nhìn lại, không hiểu hỏi:
- Lời ta vừa nói ư?
Không đợi Trần Thư trả lời, hắn ta còn nói thêm:
- Không có, ta nhớ ta chẳng hề nói một câu nào mà.
- ? ? ?
Khóe miệng Trần Thư giật giật một cái, đây là hình thức tự hỏi tự trả lời sao? Nhân cách phân liệt sao?
Sáng sớm hôm sau, thời gian vừa qua bảy giờ, Trần Thư phá lệ rời giường sớm.
- Hôm nay chính là bước đầu tiên trong sự nghiệp của ta?
Trần Thư tự nói một tiếng, như một con cá chép nhảy, thuận lợi bay xuống giường…
- A ~~~~~~~
Hắn duỗi tấm lưng mệt mỏi, chỉ cảm thấy toàn thân đều giãn ra.
Nửa giờ sau.
- Quả thật có chút ôn hòa!
Trần Thư nở một nụ cười, nhìn chính mình trong tấm gương, không khỏi lẩm bẩm:
- Dĩ nhiên sẽ có người coi ta là tội phạm quốc tế, thực sự là…
- Gãi đúng chỗ ngứa!
Chỉ nghe thấy một giọng nói từ ngoài ban công truyền đến, Liễu Phong lạnh nhạt đi đến.
- Liễu lão sư, ban công là điểm phục sinh của ngươi sao?
Khóe miệng Trần Thư giật giật một cái, nói:
- Mới sáng sớm thôi mà, ngươi không ngủ sao?
- Chỉ cần ngươi ở học phủ, ta không thể yên tâm ngủ ngon được!
Liễu Phong ngồi xuống trên ghế sô pha, trực tiếp cầm chân giò hun khói trên bàn ăn, nói:
- Sáng sớm ngươi đã ăn thức ăn đầy dầu mỡ như vậy sao?
- Cơ thể ta đang phát triển, ăn thêm chút không phải là rất bình thường sao?
Trần Thư nhếch miệng, vội vã cầm miếng chân giò hun khói còn lại, nói:
- Lão sư, bộ quần áo này thế nào?
Thân hình của hắn cao lớn, phối hợp mặc đồ Tây, lộ ra khí vũ hiên ngang, càng xuất chúng!
- Không tệ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận