Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1553: Thứ đồ đó có chút không phù hợp chủ nghĩa nhân đạo…

Lục y lão giả cười khẽ, nói.
- Trần Thư tiểu hữu, mời ngồi!
- Lão gia tử, ngài tỉnh rồi?
Trần Thư tỏ ra có chút kinh ngạc, như thể không ngờ được.
Nụ cười của lão dần trở nên cổ quái, lão yên lặng nhìn Trần Thư giả nai…
- À… Đa tạ lão gia tử…
Trần Thư chỉnh trang lại quần áo, ngồi xếp bằng ở vị trí đối diện với lão gia tử.
Lúc này, hắn mới thật sự thấy rõ bộ dạng của lão gia tử.
Lão gia tử có một gương mặt bình thường, thậm chí có thể nói là cực kỳ phổ thông.
Nếu là mặc thêm áo chẽn và quần đũi, trông lão không khác gì các bác gái bác trai tập múa trên quảng trường.
Nhưng điểm duy nhất không giống là ánh mắt của lão gia tử, thật sự quá thâm thúy, đôi mắt ấy khiến người khác căn bản không đoán ra được lão đang nghĩ gì.
Đây không phải là trời sinh, mà là bởi vì lão gia tử đã nhìn thấu thế sự, trải qua quá nhiều quá nhiều tang thương…
Tưởng tượng đến tuổi tác của lão gia tử, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái lắm.
Từ khi linh khí hồi phục sơ kỳ đến hiện tại cũng đã được gần ngàn năm, lão gia tử đã tồn tại từ đó đến giờ.
Lão đã sống quá lâu rồi…
Tuổi thọ của một người bình thường chưa đến một trăm năm, cho dù là một triều đại cũng chỉ tồn tại mấy trăm năm, ngàn năm đã là một khoảng thời gian dài đến mức khó mà tưởng tượng được.
Người trước mặt đã tận mắt chứng kiến sự biến hóa của thế sự thương hải tang điền rồi…
Lục y lão giả bảo trì yên lặng, tập trung pha trà.
Trên bàn là những lá trà trắng, hương thơm như có như không từ đó nhẹ nhàng lan tỏa, hiển nhiên đây không phải vật phàm.
Trần Thư vốn có chút mong đợi nhìn theo, nhưng thần sắc của hắn dần dần trở nên có chút cổ quái…
Hồi lâu sau.
Hắn rốt cục không nhịn được lên tiếng.
- Lão gia tử, nếu không thể pha trà, cũng không cần miễn cưỡng chính mình…
- ...
Động tác của lão giả hơi chậm lại, ngươi phát hiện ra rồi hả?
Lão mới được ngàn tuổi, chỉ muốn ngụy trang một chút phong độ của cao nhân, lão có lỗi gì chứ…
- Lão gia tử…
Trần Thư gãi đầu, lộ ra gương mặt vô tội.
Dựa vào thủ pháp của lão gia tử, nếu còn tiếp tục nữa, e là phải mất cả ngày mới pha trà xong…
- Ngươi hiểu về trà sao?
Lão giả yên lặng đặt trà cụ xuống bàn, trong mắt có chút tò mò.
Không phải tên này được gọi là tội phạm sao?
- Ta không hiểu…
Trần Thư nhún vai nói.
- Bởi vì ta cũng pha trà giống ngươi.
- ...
Khóe miệng Lão giả giật giật, bảo sao ngươi có thể chắc chắn như vậy…
- Được rồi, chúng ta trực tiếp đi vào vấn đề chính thôi…
Lão gia tử dứt khoát không giả bộ nữa, huống chi lão vốn cũng không phải là nghệ sĩ tao nhã gì đó.
- Ta gọi ngươi tới đây chủ yếu là có mấy chuyện cần nói qua một chút.
- Vãn bối xin rửa tai lắng nghe.
Trần Thư cũng nghiêm túc lắng nghe.
- Chuyện thứ nhất!
Lão gia tử hắng giọng nói.
- Tru Long Đài tặng vinh dự cho ngươi là ý của lão phu, ngươi không cần phải cảm thấy áp lực quá lớn.
- Vâng.
Trần Thư gật đầu.
- Mặc dù ngươi làm việc không từ thủ đoạn, hơn nữa làm người lại âm hiểm, sát tính cũng là rất nặng, nhưng mà…
Lão gia tử hơi dừng lại, chậm rãi nói tiếp.
- Không phải các cường giả đều như vậy sao?
- ...
- Bất kể bản tâm như thế nào, chỉ cần ngươi cống hiến, vậy thì xứng đáng nhận được vinh dự này!
Lão gia tử nói tiếp.
- Ngược lại, cho dù ngươi xuất phát từ hảo tâm, nhưng nếu phạm pháp thì vẫn bị xét xử như nhau.
Trần Thư yên lặng gật đầu, sự rối rắm trong lòng dần dần biến mất.
- Chuyện thứ hai.
Lão gia tử mở miệng nói.
- Tốc độ tấn thăng của ngươi có chút quá nhanh.
- Nhanh sao? Lão gia tử, ta tu luyện đã bốn năm năm rồi…
- ...
Lão gia tử trợn trắng mắt, mẹ nó ngươi đúng là cái gì cũng dám nói!
Lão thở dài, nói.
- Ngươi nhìn bằng hữu cùng lứa với ngươi đi, bọn họ cũng chỉ là Bạch Ngân, thậm chí còn có người vẫn là Hắc Thiết Cấp, ngươi nhìn lại ngươi đi! Aizzz…
- ...
Khóe mắt Trần Thư co rút, sao nghe lời này cứ lạ lạ ấy nhỉ?
Tấn thăng quá nhanh cũng là lỗi của ta sao?
Lão gia tử thản nhiên nói.
- Bây giờ ngươi có lẽ không cảm thấy gì, nhưng khi đột phá Truyền Kỳ, có thể sẽ gặp phải bình cảnh.
- Truyền Kỳ…
Trần Thư hơi động, hỏi lại.
- Lão gia tử, vậy ta nên làm gì bây giờ?
- Không nên chỉ vì cái lợi trước mắt…
Trong mắt lão gia tử có một chút kỳ vọng, lão mở miệng nói.
- Ngươi tiếp tục củng cố căn cơ, mặc dù bây giờ ngươi không thể tấn cấp Truyền Kỳ, nhưng vẫn có thể có được chiến lực tương đương Truyền Kỳ…
Trần Thư gật đầu, không phản bác chuyện này.
- Hơn nữa khi đó, một khi ngươi trở thành Truyền Kỳ, ngươi sẽ chân chính biến đổi về chất!
Đến lúc đó, Trần Thư mới có thể dựa vào thực lực cá nhân, thay đổi cách cục của thế giới!
Sau đó, Lão gia tử lại chỉ điểm tiếp.
- Bây giờ ngươi mới là Hoàng Kim Nhất Tinh, cứ bình tĩnh đi cẩn thận từng bước một là được.
- Ta hiểu rồi.
Trần Thư gật đầu một cái, sau đó khiêm tốn hỏi.
- Lão gia tử, về chuyện bồi dưỡng Khế Ước Linh, ngài có kiến nghị gì không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận