Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1309: Ngươi chính là quá quật cường

- Ta và các ngươi trở về trường học, hiện tại sự kiện hung thú kết thúc, bộ điều tra có thể thoải mái một trận.
- Òm ọp!
Tiểu Hoàng hướng về phía Hoa Hạ học phủ mà đi, chỗ đến đều có tiếng reo hò của đám người vang lên.
Bọn hắn đều là người trẻ tuổi, có được vinh hạnh đặc biệt này đương nhiên là chỉ cảm thấy một trận lâng lâng.
Vẻ mặt đám người phía dưới kích động, ngước lên nhìn viên cầu lớn màu vàng trên không.
Đám người Trần Thư chẳng những đạt được vinh dự to lớn trên thi đấu thế giới, mà còn làm ra cống hiến chống lại hung thú.
Thiên kiêu như vậy, mỗi người có giá trị để họ lớn tiếng heo hò khen hay!
Thẳng đến bốn giờ sau…
- Ta thật phục nhóm lão lục này, đều bay qua lại lâu như vậy, không mệt sao?
- Bay chính là Khế Ước Linh, bọn họ đương nhiên không mệt…
- Vậy chúng ta còn hô sao?
- Hô cái rắm, về nhà ăn cơm đi ngủ!
- Căn cứ vào tính cách con hàng này, hắn có thể bay một ngày một đêm…
Mọi người đều bị làm cho có chút tâm thái bị chỉnh, nhộn nhịp rời đường, lựa chọn dẹp đường hồi phủ.
Con hàng này tao bao tới mức độ vượt xa khỏi dự đoán của bọn hắn…
- Không có âm thanh?
Trần Thư nhìn phía dưới, chỉ thấy đã không còn ai để ý đến bọn hắn.
- Ngươi đủ rồi!
Đám người A Lương đều không chống đỡ nổi, ngay từ đầu là có chút hưng phấn và kiêu ngạo, nhưng nghe suốt bốn tiếng, là người cũng chịu không được…
- Cơ hội khó có được! Đương nhiên phải trân trọng nó!
Trần Thư nhíu mày, có chút ý động nói:
- Nếu không chúng ta đến thành phố còn lại nhìn một chút?
- Cút đi! Thả chúng ta xuống dưới!
Đám người A Lương cùng nhau lên tiếng, trực tiếp quả quyết lựa chọn từ chối.
Ngươi có phải bệnh nặng hay không?
Cuối cùng, qua một phen khuyên can, rốt cuộc Trần Thư cũng về tới học phủ.
- Mệt chết ta, hiện ta ta muốn ngủ như chết!
A Lương thoải mái nằm trên ghế sô pha, trong lòng có cảm giác an toàn đã lâu không thấy.
Hơn một tháng này không phải đi săn lãnh chúa thì chính là trên đường đi săn.
Hơn nữa cần cẩn thận sinh vật Long Uyên, thật sự để thần kinh người ta căng cứng.
Bây giờ tinh thần buông lỏng, mệt mỏi lập tức dâng lên như thủy triều.
- Đi ngủ!
Trần Thư vỗ đùi, cũng đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.
- Không phải, chờ một chút!
Tạ Tố Nam thấy mọi người đều đứng dậy, vội vàng nói:
- Ta ngủ ở đâu?
A Lương mở miệng nói:
- Ngươi ngủ ở ghế sô pha tạm đi.
- Không phải, tốt xấu gì ta cũng là khách, có thể không cần cẩu thả như vậy hay không…
Trong mắt Tạ Tố Nam có bất mãn, đây chính là đạo đãi khách của phòng ký túc xá 333 các ngươi?
Vương Tuyệt ngáp một cái, nói:
- Ta đã ngủ cùng Tiểu Tinh, ngươi chỉ có thể lựa chọn ngủ cùng A Lương hoặc là ngủ cùng Trần Bì.
Vừa dứt lời, ánh mắt Lão Tạ lập tức nhìn về phía A Lương và Trần Thư!
A Lương chìa hai tay ra, nói:
- Trưởng bối nhà ta cho ta biện pháp bảo vệ, nếu có người dựa vào ta quá gần, sẽ phát động…
- ...
Khóe miệng Tạ Tố Nam giật một cái, bản năng nghĩ đến cái Khế Ước Linh cấp Truyền Kỳ kia..
Tuy là hắn ta cảm thấy không có khả năng lắm, nhưng lại không dám đánh cược, vạn nhất thật sự phát động thì sao…
Trong chốc lát, đầu Tạ Tố Nam xoay một cái, lập tức nhìn về phía Trần Thư, một bộ dáng cười hì hì.
Trần Thư hòa nhã cười một tiếng, nói:
- Hai ta một chỗ.
- Vẫn là ngươi đầy nghĩa khí!
Lão Tạ giơ ngón cái lên, nói:
- Không hổ là huynh đệ tốt của ta!
Một giây sau, Trần Thư bình tĩnh duỗi cái lưng mệt mỏi.
Bịch bịch bịch!
Chỉ thấy trên người hắn rơi ra một đống lớn chai chai lọ lọ, hơn nữa bên trong đều là dược tề màu xám!
Trong chốc lát, mọi người đều kéo dài khoảng cách, ánh mắt đều thay đổi vô cùng hoảng sợ.
- Ngươi?
Nét mặt Tạ Tố Nam thoáng cái cứng lại, ngươi nghiêm túc à?
- Không có việc gì, không chú ý nên rơi ra.
Trần Thư khẽ giật mình, tiếp đó bình tĩnh lại nhặt lên, nói:
- Lão Tạ, đi thôi, trở về phòng ngủ!
- ...
Tạ Tố Nam xạm mặt lại, ánh mắt trở nên vô cùng quái dị, cái này mẹ nó là đạn hạn nhân!
- Cái kia…ta…
- Lò mò cái gì, nhanh lên một chút!
- Ta cảm thấy…sô pha kỳ thật rất thoải mái…
Tạ Tố Nam nhảy một cái, thẳng tắp nằm trên ghế sô pha, vô cùng kiên định nói:
- Nếu ai không cho ta ngủ sô pha, ta liền nổi nóng!
- Ngươi quá quật cường!
Khóe miệng Trần Thư đã có một ý cười không hiểu, về tới phòng.
- Tiểu tử!
Trần Thư tự lẩm bẩm, tùy tiệm ném dược tề màu xám trên mình sang một bên.
Dĩ nhiên không phải dược tề đạn hạt nhân thật, chỉ là dáng dấp tương tự, tác dụng đặc biệt dùng để chấn nhiếp.
Làm tội phạm Nam Giang, đương nhiên không thể để cho người khác đoán được hắn có bao nhiêu đạn hạt nhân…
Thời gian mấy ngày thoáng cái đã qua.
Đám người Trần Thư hưởng thụ sinh hoạt yên lặng khó có được.
Sự kiện hung thú kết thúc, Hoa Hạ học phủ lại từng bước náo nhiệt, trải qua một phen lịch luyện, mỗi người đều đạt được mức độ trưởng thành khác biệt.
- Mấy ca, không cần chơi!
Trần Thư mở miệng nói:
- Giúp ta một chuyện.
- Làm gì?
Đám người A Lương đang mở party chơi game, quay đầu nhìn về phía Trần Thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận