Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 199: Đây chính là niềm vui của kẻ có tiền ư (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
Bây giờ, Trần Thư ra tay thì ít nhất có thể khiến Vương Thanh Tuyết không bị bắt nạt nữa.
Trần Thư không để ý, xua tay.
- Không có gì. Phương Tư tỷ bảo ta chiếu cố ngươi.
Thấy đã trưa, Trần Thư đưa ba người đi ăn bên ngoài một bữa.

Thấm thoắt đã trôi qua hai ngày, Trần Thư không đi lang thang nữa mà cắm rễ ở trong nhà suốt.
Hắn tìm kiếm thông tin về Hàn Băng Hạp Cốc, nội dung chủ yếu là… Thịt của hung thú nào nướng ngon nhất.
Ngày thứ ba.
Trần Thư xách theo một chiếc ba lô hành quân cỡ lớn, đi về phía trường Nam Giang Nhị Trung.
Ánh mắt của phụ thân Trần Bình phức tạp, lão mở miệng nói:
- Cẩn thận một chút!
Là một người làm cha làm mẹ, lão vừa hy vọng lại vừa không hy vọng con mình là một Ngự Thú Sư.
Mặc dù có tương lai xán lạn nhưng cũng cần phải đối mặt với những nguy hiểm khác nhau.
Trần Thư gật đầu, đi đến trường Nam Giang Nhị Trung.
Sáng sớm, lớp đặc huấn đã tập trung ở Ngự Thú Quán.
Ngoài học sinh ra còn có rất nhiều phụ huynh đi theo.
Mặc dù bọn họ đã chuẩn bị trước rằng bọn trẻ sẽ phiêu lưu nguy hiểm trong Dị Không Gian, nhưng thực sự đợi đến lúc chuyện xảy ra thì bọn họ lại trở nên thấp thỏm, lo lắng.
Rất nhiều bậc phụ huynh vây quanh Thẩm Vô Song, nói:
- Thẩm lão sư, nhờ ngài nhất định phải chăm sóc tốt cho bọn trẻ!
Thẩm Vô Song gật đầu một cái, nói:
- Các vị yên tâm, Trấn Linh Quân của Dị Không Gian sẽ phái người đến bảo vệ.
Dù sao thì trường học cũng là cơ sở giáo dục trực thuộc chính phủ, đương nhiên Trấn Linh Quân sẽ phái người đến bảo vệ học sinh, năm nào cũng như vậy cả.
Một chiếc xe buýt đi đến cổng Ngự Thú Quán.
Các học sinh lũ lượt lên xe, bước chân vào hành trình đi đến Hàn Băng Hạp Cốc.
Ba người Trần Thư ngồi ở hàng ghế sau.
Khóe miệng Tạ Tố Nam giật giật, nhìn về phía Từ Tinh Tinh ngồi bên cạnh.
- Ta nói này Tiểu Tinh, đang mùa hè đấy, có đến mức phải mặc áo lông như thế này không?
Chỉ thấy hắn mặc một chiếc áo khoác lông to sụ màu đỏ, trên trán không ngừng đổ mồ hôi, càng ngày càng giống bệnh tâm thần…
Từ Tinh Tinh mở miệng nói:
- Không phải lão sư đã dặn mang theo quần áo chống lạnh sao?
Trần Thư thở dài, mang vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
- Tiểu Tinh, kiếp trước, khi ngươi nấu lại ấy, toàn bộ thiên phú trời cho đều thêm vào xuất thân, ngươi không chừa một chút nào cho trí thông minh cả à?
Các bạn học trên xe đều mang vẻ mặt hào hứng, không ngừng nhìn trái nhìn phải, giống như học sinh tiểu học chuẩn bị đi chơi xuân vậy.
Thẩm Vô Song ngồi phía trước, đột nhiên nhận ra điều gì đó nên bất ngờ quay lại nhìn.
Chỉ thấy Trần Thư lấy ra nồi, bát, thìa, chậu, đủ loại món mặn, món chay cùng với một túi gia vị lẩu.
Trần Thư mở miệng nói:
- Thanh Hàn, nhóm lửa giúp ta cái, trưa nay chúng ta có thể ăn lẩu rồi.
Vương Thanh Hàn sững sờ một hồi, chỉ cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, hỏi:
- Vậy cũng được ư?
Trần Thư không để ý mà gật đầu một cái:
- Không có việc gì, trước đây ta còn từng nấu Loa Si Phấn trên xe nữa là.
Chỉ thấy Tinh Linh nguyên tố Hỏa lập tức xuất hiện, những người còn lại đều lần lượt cảm nhận được nhiệt độ cao mà vội vã tránh ra.
Thẩm Vô Song giật thót cả mình, nháy mắt mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, lập tức lớn tiếng nói:
- Nhanh thu hồi Khế Ước Linh lại mau!
Vương Thanh Hàn nghe vậy thì thu Tinh Linh nguyên tố Hỏa về.
Khóe miệng Thẩm Vô Song giật giật, nhìn về phía Trần Thư mà nói:
- Hình như ngươi thật sự mắc cái bệnh nan y kia rồi đấy!
Trần Thư lại đánh vỡ ranh giới cuối cùng của lẽ thường thêm một lần nữa!
Thẩm Vô Song quát lớn:
- Nấu lẩu trên xe, mẹ nó lại còn dùng Khế Ước Linh để nấu, ngươi không sợ xe nổ mất à?
Trần Thư nghe vậy thì sững sờ, nói:
- À… Thanh Hàn, ngươi chỉ cần triệu hoán non nửa người Tinh Linh nguyên tố Hỏa là được.
Vương Thanh Hàn tỏ vẻ vô cùng khó hiểu, giang hai tay ra để ra hiệu là nàng ta không biết làm kiểu đấy.
Thẩm Vô Song nói:
- Đó là Bán Tương Triệu Hoán, học sinh cấp ba biết cái quần gì?
Trần Thư mở miệng nói:
- Không khó mà.
Chỉ thấy phía trước Thẩm Vô Song lập tức xuất hiện một đôi mắt to tròn ngốc nghếch, dễ thương.
- Con bà nó! Cái quái gì thế!
Thẩm Vô Song dùng chiến thuật nhảy lùi về sau thì mới nhìn rõ ràng đó là mắt của con Slime.
Mắt của Thẩm Vô Song trừng lớn, dáng vẻ cứ như nhìn thấy ma vậy.
- Ngươi… Ngươi biết Bán Tương Triệu Hoán ư?
- Có gì đáng ngạc nhiên đâu chứ!
Trần Thư thu hồi Slime.
Lúc trước, Phương Tư đã nói cho hắn biết bí quyết của việc Bán Tương Triệu Hoán a rồi. Trần Thư học được rất nhanh, nhưng cũng chỉ là nắm giữ sơ qua thôi, không thành thạo được như Phương Tư.
Một lúc lâu sau, Thẩm Vô Song mới bình tĩnh lại, liên tục nhìn Trần Thư với ánh mắt ngạc nhiên.
- Ngươi biết không có nghĩa là những người khác cũng biết. Cất cái đống đồ lung tung của ngươi đi! Con mẹ nó, rốt cuộc ngươi mang cái gì theo vậy hả?
Vẻ mặt Trần Thư bất đắc dĩ, hắn chỉ đành cất hết đồ đi, xem ra không thể ăn lẩu được rồi.
- Không được tự ý triệu hoán Khế Ước Linh ở trên xe, nhất là Khế Ước Linh thuộc tính Hỏa. Ngươi xem làm mọi người nóng thành cái gì kia kìa?
Thẩm Vô Song thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận