Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1486: Mộc Thổ đại sư thân quen?

Chỉ thấy hai bên đường có đủ loại cửa hàng tinh xảo, cửa hàng dược liệu, cửa hàng khoáng thạch, cửa hàng thành phẩm dược tề…
Các sản phẩm bán ra đều liên quan đến Ngự Thú.
Với tư cách là khu phố đứng đầu của thủ đô, thêm nữa là Cúp Thực Thần, đương nhiên khá là phồn hoa, tấp nập người ra kẻ vào không ngớt.
Vốn dĩ là Trần Thư có hứng thú, nhưng hai giờ sau đó vẻ mặt lại có chút thất vọng.
Sau khi đi bộ xung quanh hắn phát hiện ra rằng, những thứ bên trong chẳng có ích lợi gì cho hắn cả…
Mặc dù hắn là Bạch Ngân Cấp, nhưng tài nguyên Bạch Ngân cũng không dùng đến.
- Ôi….
Trần Thư lắc đầu, thu lại tâm tình thất vọng.
Nếu bây giờ muốn mua tài nguyên mà hắn cần, e rằng hắn phải đến chỗ đấu giá thôi.
- Thôi dẹp đi, đi kiếm đồ ăn ngon còn hơn…
Trần Thư rời khỏi phố Ngự Thú, gọi xe chuẩn bị đi về phía khu phố mỹ thực.
Bây giờ Cúp Thực Thần sắp bắt đầu, nhiệt độ của mỹ thực tương đối cao, thậm chí không ít tới từ chỗ Linh Trù, đều dọn lên những sạp quán nhỏ, muốn thể hiện trình độ của mình.
Đồng thời bọn họ cũng muốn tranh thủ một chút, không chừng còn có thể được Hoàng Kim Linh Trù thu làm học trò.
...
Phố mỹ thực Nam Thanh.
- Ôi mẹ nó, bún ốc đều làm ngon như vậy…
Trần Thư ở quán bên vệ đường húp bún, ánh mắt đầy thỏa mãn.
- Không tệ chứ, ta đã học tám năm rồi đấy!
Người chủ quầy mặc tạp dề mỉm cười, nhưng hắn ta không nhận ra Trần Thư, nói một cách đầy tự hào:
- Ta đặc biệt mời một Hoàng Kim Linh Trù đại sư làm ra phối liệu bí mật.
- Thật sự được đấy.
Trần Thư gật gật đầu, có điều nghe đến hai từ kia có vẻ lạ.
Đại Lực cũng là một Hoàng Kim Linh Trù, vậy thì có thể xưng là đại sư hay không?
Hắn nhớ lúc trước ở trên đảo Thánh Ngự, bản thân đã mở ra một quán nướng nhỏ, nhờ vào Đại Lực phối liệu đồ nướng, đã thực sự chinh phục vị giác của vô số người.
- Nếu như có thể được Vương Cấp Linh Trù thu làm học trò thì tốt rồi…
Chủ quán thở dài, hắn ta chỉ là nửa đường đi ra dã lộ, muốn tìm một vị danh sư chỉ điểm quả thật không dễ dàng gì.
Đúng lúc này, ở phía trước xuất hiện một trận âm thanh ầm ĩ.
Chỉ thấy một nhóm lớn các chủ quầy hàng chạy đến, giống như như chúng tinh phủng nguyệt vây quanh một tên nam tử trung niên hỗn huyết.
- Mộc Thổ đại sư, nếm thử món ăn của ta đi.
- Đại sư, canh ngân tuyết của ta là món Bạch Ngân, thậm chí đối với Hoàng Kim Khế Ước Linh cũng đều có đề bạt, người nếm thử đi.
- Đại sư, ta là lão Linh Trù bản địa, nếm thử món ăn của ta đi!
Càng ngày càng có nhiều chủ sạp vây quanh, muốn cho người nam tử trung niên kia nếm thử.
Người quản lý khu phố đứng dậy quát lên:
- Mọi người cũng đừng sốt ruột, đại sư sẽ từng bước từng bước nếm thử! Tất cả trở lại vị trí của mình đi.
Bây giờ vì người này đã đến, cả khu phố đều khá là hỗn loạn.
Tuy nhiên, những người dân vẫn không lui về, gắt gao vây quanh người nam tử bên cạnh.
Quản lý tỏ vẻ lạnh lùng quát lớn:
- Nếu tiếp tục dây dưa sẽ bị hủy bỏ tư cách thi!
Trong phút chốc, mọi người đều nghiêm chỉnh trở về quầy hàng của mình.
- Tên này là ai thế?
Trần Thư hài lòng nhấp một ngụm canh, trong lòng lại cảm thấy có chút quen thuộc.
Có phải là người mình quen biết không?
- Vương Cấp Linh Trù, tuyển thủ dự thi Cúp Thực Thần, cũng là một tuyển thủ có hi vọng đoạt giải quán quân hấp dẫn kia!
Chủ quán bún ốc hết sức ngưỡng mộ, tâm trạng cũng trở nên phấn chấn hẳn lên.
- Chẳng phải là một tên tuyển thủ thôi ư?
Ánh mắt Trần Thư có vẻ khó hiểu, nói:
- Năm nay vậy mà lại có một trăm người, khoa trương đến vậy sao?
- Hắn muốn tới thu đồ.
Chủ quán mở miệng nói:
- Hôm qua Mộc Thổ đại sư đã tuyên truyền rồi, hôm nay sẽ tới nếm thử món ăn ở phố mỹ thực trước, nếu gặp được người thích hợp sẽ nhận người đó làm học trò.
- Là như vậy sao…
Trần Thư gật đầu, quả thực hiến có tuyển thủ đến phố mỹ thực này.
Đám tuyển thủ ít nhất cũng đều thuộc trình độ Hoàng Kim Linh Trù, không phải nhóm Hắc Thiết Bạch Ngân nhỏ nhoi có thể sánh được.
Ngay lúc bọn họ đang trao đổi, Mộc Thổ đại sư ở phía trước đã thưởng thức bảy tám gian hàng ăn vặt rồi.
Từ đầu đến cuối, hắn ta không ngừng lắc đầu, hiển nhiên là không hài lòng.
Đến khi Mộc Thổ đại sư từng bước đến gần, ánh mắt của hắn ta lập tức nhìn thấy Trần Thư đang húp bún.
- Hả?
Nam tử giật mình một lúc, sau đó vẻ mặt trở lại như bình thường.
Sau đó, hắn ta vô tình tránh quán bún ốc kia, như có chút e ngại không dám tới gần.
- Đại sư, quán của ta còn chưa nếm thử…
Chủ quán bên cạnh Trần Thư đang cầm một tô bún ốc vội vàng chạy đến.
- Hả? Sợ ta sao?
Trần Thư nhướng mày, nhưng hắn cũng không để ý tới chuyện này.
Điều khiến hắn bận tâm nhất chính là hắn cảm thấy người bên kia có chút gì đó quen thuộc…
- Bỏ đi, chắc là đã từng thấy trên TV.
Hắn lắc đầu, không tiếp tục rầu rĩ nữa, đối phương cũng không uy hiếp gì đến hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận