Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1773: Tiểu tinh linh nổi loạn

Nửa giờ sau.
Ba người xụi lơ ở trên ghế sô-pha, khuôn mặt tái nhợt, thậm chí phải lấy ra bình dưỡng khí hít lấy hít để.
- Đây có phải là cảm giác thăng thiên không?
Trần Thư nhíu mày, cố ý dùng túi phân để ba người khó chịu.
- ...
Ánh mắt ba người u oán, cảm giác như thấy cả linh hồn đang bay lên…
Đúng lúc này ngoài phòng truyền đến tiếng Trương Đại lực.
- Trần Bì, mở cửa, ta tới để đưa đồ ăn cho Tiểu Hoàng.
- Đến đây.
Trần Thư đứng dậy, mở cửa phòng thấy Đại Lực và Phương Tư đang đứng ở cửa.
- Nghe nói bọn A Lương tới rồi?
Hai người vào phòng đồng thời mở miệng hỏi.
Tất nhiên bọn họ cũng đã lấy được tin tức, vậy mới đến tập hợp ở nhà Trần Thư.
- Ba người đó ở đâu rồi?
Vẻ mặt Trần Thư bình tĩnh, chỉ ba người đang thở dốc trên ghế sô-pha.
-Hả?
Phương Tư cùng Đại Lực giật mình, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Đại Lực mở miệng hỏi, nói:
- Ba người các ngươi vùa nãy vẫn trả lời điện thoại bình thường mà? Sao giờ đã phát bệnh rồi?
- Không có gì…
A Lương hít sâu một hơi, nói:
- Vừa rồi chúng ta chỉ là…vận động nhiều một chút.
-???
Ánh mắt Phương Tư và Đại Lực đồng loạt nhìn về phía Trần Thư, ánh mắt trở nên khó hiểu.
- ...
Vẻ mặt Trần Thư trì trệ, gợi ra quá khứ làm cho A Lương run cầm cập.
- Ngươi lại nói năng linh tính đúng không?
Hắn nhìn Phương Tư nói:
- Bọn họ chỉ là bị trúng độc phân ure thôi, không có vấn đề gì cả.
- Phân ure?
Trong nháy mắt hai người hiểu ra…
Bị tội phạm dạy dỗ đây mà…
- Được rồi, nếu tất cả mọi người đã ở đây thì chúng ta có thể đi tới tinh không di tích!
Trần Thư cười nói:
- Mười hai người bên Tuyết quốc đã sớm đến rồi.
- Đi!
Vừa nghe lời này, ba người A Lương như cá chép nhảy đứng thẳng người, phút chốc khôi phục như lúc ban đầu.
- Buổi chiều xuất phát!
Hắn mở miệng nói:
- Ta sẽ gọi đám người Andre.
Mấy người gật đầu đồng ý, trong lòng tràn ngập chờ mong đối với di tích. Còn đối với ngự thú sư không có hệ thống thì di tích giống như chỉ có trong thần thoại.
Đại Lực thận trọng nói:
- Hình như chúng ta đã quên một người thì phải…
- Ừ? Ai vậy?
Tất cả mọi người hơi khẽ giật mình, nhất thời không có phản ứng.
- Thực lực các ngươi đều tăng lên rồi, lão Tạ đâu?
- ...
Nét mặt Trần Thư trì trệ, đúng là đã quên hắn thật, ai bảo hắn ta không có một chút sức chiến đấu nào đâu…
- Buổi chiều ta có gọi hắn, chắc hắn sẽ có thời gian thôi.
Dứt lời hắn liên hệ với lão Tạ, trừ lần đó ra phía chính phủ còn phái thêm ba thiên tài đến để tham gia.
Buổi chiều, ở Thanh Nguyên trấn.
- Các vị, đi thôi.
Trần Thư cưỡi Slime, đứng hai bên còn lại là hai mươi mốt người thẳng tiến [Thanh Nguyên sâm lâm].
Trừ hai mươi người tham gia di tích, một người khác đến góp vui là Đại Lực.
Ngự thú sư trong trấn Thanh Nguyên đều ngẩng đầu lên. Bọn họ vừa thấy Slime, vẻ mặt chấn động trong mắt tràn ngập sự sùng bái cùng với hâm mộ.
Có lẽ bởi vì do Trần Thư nên khiến cho nhận thức của mọi người đối với Slime có biến đổi, nhận định nó là một khế ước linh có tiềm lực. Nhưng mấy năm trôi qua, trừ Trần Thư thì không có bất kỳ ai có thể bồi dưỡng Slime.
Nhất thời, người ta càng thêm nhận định quả cầu lớn màu vàng này căn bản không phải là Slime mà là một giống loài mới: Đại Tiện Chiến Thần!
- Khế ước linh này có vẻ hơi thái quá…
Andre sờ làn da Tiểu Hoàng, mềm mại đến cực điểm.
Nhưng hắn ta có cảm giác chỉ đứng ở chỗ này để hắn đánh cũng không thể làm đối phương bị thương…
Trần Thư mỉm cười nói:
- Vẫn tốt…
Vù vù------
Tiểu Hoàng triển khai toàn bộ tốc độ, không bao lâu đã tới bên trong [Thanh Nguyên sâm lâm].
- Tới rồi!
Trần Thư nhảy xuống, nhìn khoảng trống phía trước.
Tâm thần hắn vừa động chỉ thấy không gian biến dạng, một thông đạo hiện ra bên trong tinh quang rạng rỡ.
Vẻ mặt mọi người chấn động, tròng mắt tràn ngập chờ mong cùng hưng phấn.
Nhưng vào lúc này, cửa thông đạo tự nhiên đóng lại…
- Hả?
Trần Thư lẩm bẩm:
- Tinh linh này có vẻ không chào đón ta nhỉ?
Hắn nhíu mày, lại mượn dùng quyền hạn mở ra thông đạo di tích. Nhưng giây tiếp theo lại bị đóng tiếp…
Nhìn thông đạo cứ đóng lại mở, tất cả mọi người mơ hồ. Đây chắc không phải là cùng di tích trở mặt chứ?
- Không phải đang là trò ngang ngược đấy chứ?
Trần Thư thở dài, yên lặng lấy thuốc nổ trong không gian hệ thống. Chốc lát, cứ một bình lại một bình thuốc lăn trên mặt đất thậm chí tạo thành một cái núi nhỏ…
- Cái này…
Đồng tử mọi người co rút, theo bản năng triệu hồi khế ước linh kéo dài khoảng cách.
Mẹ nó đạn hạt nhân xếp thành núi?!
Trần Thư hai tay ôm ngực, trong tay lấy ra viên đá lấy lửa ném qua ném lại giống như đang đợi cái gì.
Quả nhiên không lâu sau đó, phía trước tự động xuất hiện không gian thông đạo, thậm chí có tinh quang tràn ra tạo thành một cái cầu thang…
- Tội phạm ca ngươi không biết phân rõ phải trái sao?
Hắn lắc đầu, nhặt lại toàn bộ đạn hạt nhân rồi đứng lên đồng thời dùng tay ra hiệu mọi người rồi đi vào bên trong di tích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận