Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 227: Đây chính là cảm giác dạy hư người khác sao?

Phụ trách: Vô Tà Team
- Chuyển đến thẻ ngân hàng: 550 vạn!
Điện thoại của Trần Thư kêu lên, các bạn học khác ngửa mặt lên trời kêu rên.
Cùng lớp với Âu Dương Bảo, mỗi ngày đều chịu sự áp bức vô tình của tiền bạc.
Ngoài ra, ngành giao hàng bây giờ đã cao cấp đến thế này rồi hả? Đồ trên trăm vạn cũng giao được?
- Mẹ nó! Quả nhiên là không lĩnh ngộ được!
Âu Dương Bảo tức giận mắng một câu, không ngờ Trần Thư nói chuẩn thế.
Hiện tại Băng Tuyết Cuồng Sư đã nuốt hai trái tim rồi, nhưng vẫn không lĩnh ngộ được gì, xác suất này khiến hắn ta hoài nghi cuộc đời.
Tuy có tiền, nhưng cũng không thể làm như thế mãi được chứ.
Âu Dương Bảo nhìn về phía Trần Thư:
- Sao ngươi biết ta không lĩnh ngộ được?
- Quả nhiên là số liệu lớn sát thuộc trong truyền thuyết.
Trần Thư cười cười, không ngờ mình lại đoán đúng rồi.
Vẻ mặt Âu Dương Bảo nghi hoặc mà hỏi:
- Số liệu lớn gì cơ? Cái gì gọi là sát thuộc?
- Đơn giản mà nói chính là nạp tiền càng nhiều thì vận khí càng kém!
Âu Dương Bảo vừa hiểu vừa không hiểu, mua nốt trái tim còn lại.
Băng Tuyết Cuồng Sư nuốt ba trái tim, cuối cùng cũng lĩnh ngộ được kĩ năng thiên phú Hàn Băng Trảo của Băng Sương Cự Lang.
- 1500 vạn để lĩnh ngộ một kỹ năng…
Trần Thư nhìn Âu Dương Bảo đang vui vẻ, chỉ cảm thấy người có tiền không nói đạo lý.
- Kỹ năng chỉ là thứ yếu, quan trọng là phải học được cách sử dụng!
Lão sư ở bên cạnh đi ra rồi nói:
- Đến người giao hàng còn biết nhiều hơn các ngươi, có thể nỗ lực lên không!
Trần Thư đang định rời đi thì dừng bước, hắn nói:
- Gì mà “đến cả người giao hàng”? Với tư cách là ngành nghề mạnh nhất thế giới, tinh thông đủ loại kiến thức đều là hợp tình hợp lí, hiểu chưa?
Học sinh lớp đặc huấn nhôn nhao nhìn lại.
Lão sư đó nhíu mày, khó chịu nói:
- Ngươi nói cái gì ngươi cũng biết?
Nói ngươi mập ngươi còn thở gấp phải không?
Vốn dĩ bởi vì Trần Thư lên tiếng phá hoại quy tắc của cuộc thi nên hắn ta có chút không thoải mái, không ngờ đối phương lại ngang ngược như vậy, tự xưng cái gì cũng biết?
- Vừa hay ta đã tập hợp kỹ năng Khế Ước Linh của học sinh trong lớp, chuẩn bị dạy chúng dùng kỹ năng một cách linh hoạt, ngươi làm được thì ngươi lên?
Trần Thư căn bản không muốn để ý đến đối phương, ai ngờ trước mắt đột nhiên hiện ra lựa chọn.
【 Lựa chọn thứ nhất: Tiếp tục rời đi, không để ý đến đối phương. Phần thưởng hoàn thành: Một bình Đại Lực Dược Tề thượng phẩm. 】
【 Lựa chọn thứ hai: Tay chắp sau lưng nói: “Ngươi bảo ta dạy thì ta phải dạy à, vậy ta chẳng phải rất mất mặt sao? Phần thưởng hoàn thành: Ngự Thú Sư trung lượng. 】
【 Lựa chọn thứ ba: Lên phía trước dạy học sinh sử dụng kỹ năng, khiến đối phương hoài nghi cuộc đời. Phần thưởng hoàn thành: Phản Chấn Chi Lực tăng 1. 】
Trần Thư sờ sờ cằm, không ngờ đến thành phố Đại Hưng một chuyến mà lại có thể xuất hiện hai lần lựa chọn.
Hắn thong dong đi lên phía trước, nhận tư liệu trong tay đối phương rồi nhìn lên trên.
Không hổ danh là trường trung học số một Đại Hưng, lớp đặc huấn có mười người đều là Khế Ước Linh cấp A, hơn nữa có hai người đạt đến trình độ Ngự Thú Sư cấp 8.
Trong đó người đứng đầu là Âu Dương Bảo, tuy ý thức chiến đấu của hắn ta không được, nhưng tiền nhiều mà.
- Mẹ nó, vậy mà có tới bảy kỹ năng! Cộng thêm Hàn Băng Trảo vừa mới lĩnh ngộ thì có những tám cái.
Trần Thư nhìn vào tư liệu của Băng Tuyết Cuồng Sư, trong chốc lát đã cảm nhận được cảm giác áp bức của người có tiền.
- Âu Dương Bảo, Sương Khí Bạo Phát của người tốt nhất là đến gần rồi hẵng sử dụng, ngoài ra sự xuất hiện chớp nhoáng của làn sương sẽ che lấp được tầm nhìn của đối phương, phải học cách sử dụng hợp lý…
Gương mặt Trần Thư bình tĩnh, chậm rãi nói.
Hắn lần lượt nói ra thời cơ sử dụng và kỹ xảo của các kỹ năng.
Lão sư ở bên cạnh mở to mắt nhìn, ánh mắt dần dần trở nên kinh ngạc, có chút hoài nghi nhân sinh rồi.
Tuy Trần Thư nói không quá toàn diện, nhưng rất nhiều kỹ xảo đều khiến hắn ta cảm thấy như mở ra một chân trời mới.
Cách sử dụng kỹ năng vốn không quá cứng ngắc, người có tư duy nhanh nhạy mới có thể mở rộng được nhiều loại kỹ năng hơn.
Lâu sau, trong Ngự Thú Quán lặng ngắt như tờ, chỉ có thể đứng ngây ngốc mà nhìn Trần Thư trong bộ đồ giao hàng.
Hoá ra nhà ngươi thật sự là nghề nghiệp mạnh nhất thế giới.
- Ta cảm thấy hay là để ta lên làm chủ nhiệm của các ngươi đi!
Trần Thư ho một tiếng rồi nói.
Âu Dương Bảo phụ hoạ:
- Thực ra… cũng không phải không được…
Lão sư ở bên cạnh mắt mở trừng trừng, trong chốc lát đã ý thức được có chỗ không đúng, hắn ta giật tài liệu trong tay Trần Thư lại.
Ngươi định dành bát cơm của ta trước bàn dân thiên hạ à?
Lão sư nói:
- Không phải là học sinh của trường xin mời rời khỏi Ngự Thú Quán!
- Hẹp rồi, tầm nhìn hạn hẹp rồi…
Trần Thư lắc đầu, đành rời khỏi Ngự Thú Quán.
Chỉ để lại học sinh và lão sư nhìn nhau, cảm thấy thế giới hoàn toàn vỡ vụn.
Chẳng lẽ giao hàng cái gì cũng biết thật?
Trần Thư huýt sáo, rời khỏi Đại Hưng Nhất Trung.
Nhìn hơn một ngàn vạn Hoa Hạ tệ trong thẻ, Trần Thư chỉ cảm thấy tầm nhìn của hắn đã sáng sủa lên hẳn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận