Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1435: Ta mang toàn bộ di tích dời đi hết không hợp lý sao?

- Vậy mỗi ngày ta đều có thể cho ngươi đi vào vượt ải sao?
Trần Thư lập tức nghĩ đến đám người Phương Tư, hắn không thể đi vào nhưng những người còn lại đều có thể.
Tinh Thần Lực có thể biến thành bất kỳ thuộc tính gì, cho dù là thuộc tính Khế Ước Linh nào đều có thể tăng lên rất nhiều.
- Mỗi ngày?
Tinh Linh nhìn Trần Thư, nếu không phải không có mắt thì e rằng sự khinh bỉ của nó đã có thể cao tận trời rồi.
Thật sự coi di tích như phó bản bình thường sao…
Nó mở miệng nói:
- Người thừa kế có thể mở ra cửa ải một lần mỗi năm…
- Mỗi năm một lần…
Trần Thư gật đầu, ngược lại cũng không quá thất vọng. Nếu như mỗi ngày đều để người đến vượt ải thì e rằng Tinh Thần Lực chẳng mấy chốc sẽ bị hết sạch.
- Đúng rồi!
Hình như hắn nghĩ ra cái gì đó, dịu dàng mở miệng nói:
- Ta có thể lừa Ngự Thú Sư đi vào, lại mượn Tinh Thần Lực chiêu đãi hắn được không?
Chỉ cần cự nhân hóa thân thành ánh sáng thì hắn chính là Vương Cấp đỉnh cấp, chẳng phải người đứng đầu chỉ dưới lão gia tử sao?
- ?
Tinh Linh ngẩn người, con hàng này thật sự là người tốt sao…
Tinh Không Di Tích là nơi trợ giúp Ngự Thú Sư trưởng thành, kết quả Trần Thư lại thiết kế nó thành bẫy hại người…
Một lúc lâu sau, Tinh Linh giảm tốc độ, mở miệng nói:
- Có quy tắc của chủ nhân, không thể ra tay với Ngự Thú Sư, nhưng có thể đối phó với hung thú.
- Hung thú không có tiến vào, thì có tác dụng gì…
Trần Thư lắc đầu, sau đó nghĩ đến bản năng bài xích của hung thú đối với di tích.
Phải chăng trước đây có ai đó đã sử dụng di tích để săn hung thú nên mới khiến bọn chúng tiến hóa bản năng…
- Vẫn còn một vấn đề!
Trần Thư chậm rãi nói:
- Tinh thần lực này có thể bổ sung sao? Sau khi dùng hết thì di tích sẽ không phải bị sụp đổ chứ?
- Có thể bổ sung.
Tinh Linh không nhanh không chậm nói:
- Thực ra những di tích có thể hấp thụ các vì sao trên bầu trời bất cứ lúc nào, nhưng phải mất một thời gian dài để tích tụ.
- Vậy nên tốt nhất là ngươi nên di chuyển đến nơi có nhiều tinh tú, hơn nữa phải có đủ linh lực, mặt khác đó nhất định phải là dị không gian.
- Dị Không Gian?
Trần Thư gật đầu, ngược lại hắn cũng không cảm thấy bất ngờ.
Hắn chưa nghe qua về bất kỳ di tích nào xuất hiện trên Lam Tinh, rõ ràng là chúng chỉ có thể bén rễ ở Dị Không Gian.
Trong phút chốc, hắn nhớ về chiều Dị Không Gian đầu tiên mà hắn mạo hiểm tiến vào, Thanh Nguyên Sâm Lâm.
Bầu trời đêm nơi đó đầy sao, hơn nữa cũng không có Quân Vương hung thú, đó hoàn toàn là lãnh thổ của loài người.
Và nơi đó nằm gần thành phố Nam Giang, là một vị trí tốt.
- Đã như vậy rồi, vậy thì đi thôi!
Trần Thư gật đầu, đồng thời tâm vừa vừa động, hắn lập tức thuấn di đến ở trên Tinh Hải.
Cùng lúc đó, trước mặt xuất hiện một cửa thông đạo, chuẩn bị ra ngoài tìm Liễu Phong rồi cùng nhau rời đi.
Grào grào grào!
Nhưng trước khi hắn bước ra, dường như có vô số tiếng gào thét từ phía bên kia lối đi.
- Không ổn! Xảy ra chuyện rồi?
Vẻ mặt của Trần Thư hơi biến đổi, hắn nhanh chóng cùng Khế Ước Linh rời khỏi khu di tích.
Tầm mắt của hắn chuyển hướng một cái, đi tới bên trong Cực Quang Băng Sơn.
Vù vù vù!
Gió lạnh rít gào, nhiệt độ xung quanh thấp đến đáng sợ, mặc dù Trần Thư đang mặc bộ đồ bệnh tâm thần nhưng vẫn phải rùng mình.
- Ôi đệt! Nhiều hung thú đến vậy?
Vẻ mặt của Trần Thư rất nghiêm túc, hắn nhìn thấy đủ loại dáng vẻ Hoàng Kim Biến Dị hung thú.
Lúc này hơi thở của hắn lộ ra, hung thú quay đầu lại nhìn, ánh mắt hung bạo đã khóa chặt hắn.
- Nhiều Hoàng Kim Cấp như vậy, có chút đánh không nổi…
Khóe miệng Trần Thư giật giật, lối vào khu di tích bên cạnh lại mở ra.
Vừa định tiến vào, đằng xa vang lên tiếng gầm rú, tựa như sắp xảy ra một trận chiến lớn.
- Khí tức của Vương Cấp??
Trần Thư cau mày tự nhủ:
- Là đám người Liễu lão sư ư?
Hắn không do dự, quả quyết đem Tiểu Hoàng cùng Husky thu hồi vào trong Ngự Thú Không Gian.
Đồng thời, hắn cùng Tho Không Gian trên người xuất hiện hai đạo ấn ký, nháy mắt lập tức biến mất tại chỗ.
- Những súc sinh này giết không hết ư?
Vẻ mặt Liễu Phong ngưng trọng, Huyết Đồng Ma Chu bên cạnh rục rịch, chân nhện hóa thành cây thương, trong giây lát lại giết chết một con Hoàng Kim hung thú.
Cùng lúc đó, bốn người An Đông đang cùng ra sức giết địch.
Đất tuyết cách bọn họ vài trăm mét đều đã hóa thành màu máu, chất đống lượng lớn thi thể hung thú…
Mặc dù thương vong không nhỏ nhưng lũ hung thú vẫn lần lượt lao về phía trước.
- Còn không đi ra sao?
Liễu Phong nhìn về phía xa xa, nhưng không thấy bất kì một bóng dáng nào.
Hắn ta thở dài một tiếng, bất lực nói:
- Bộ trưởng An Đông, chuẩn bị rời đi thôi!
- Không đợi Trần Thư nữa sao?
An Đông quay đầu lại, thấy năm Khế Ước Linh của mình đều bị thương.
Tuy rằng hai người đều là Vương Cấp, nhưng nhiều kiến sẽ giết chết voi, huống chi bốn phía chí ít đều là Hoàng Kim Cấp Biến Dị, nào có phải là sâu kiến gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận