Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 373: Túi phân của ngươi rơi kìa

Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn lật tay phải, một lọ dược tề xuất hiện một cách quỷ dị, bên trong không có dược thủy, mà là đựng một đóa hỏa diễm màu vàng.
Chính là dược tề bốc cháy lúc trước có được.
Hiển nhiên đây không phải dùng để đề thăng thực lực, mà là một loại dược tề loại hình đặc thù.
Nếu là dược tề phát nổ, hắn khẳng định không dám sử dụng ở trung tâm Nam Thương Thị.
Nhưng dược tề bốc cháy thì khác.
Hiện tại cách kết thúc vòng thi đấu thứ hai đã được một đoạn thời gian, đủ cho hắn đốt một tòa nhà to.
Trần Thư rời khỏi khách sạn, đi tới Tả Tự Lâu tỏa ra hồng quang đó.
Trải qua hỏi thăm, hắn biết được cả tòa nhà đều thuộc về địa điểm làm việc của tập đoàn Nam Thương Đỉnh Thịnh.
Là công ty lớn số một số hai của tỉnh Nam Thương.
Ai mà ngờ được lại là cứ điểm của một tổ chức tội phạm?
Lúc này Tả Tự Lâu vẫn đèn đuốc huy hoàng, hiển nhiên là có người đang tăng ca.
- Thực sự là trực tiếp cho điểm à.
Trần Thư lắc đầu, vẻ mặt phấn khởi, nhưng nếu không có chứng cớ, trên cơ bản mình sẽ mở ra kiếp sống trong song sắt.
Trần Thư đảo mắt, gọi điện thoại.
- Alo, lão Tạ, huynh đệ gặp nạn! Cứu gấp!
- Một trăm vạn!
Khóe miệng Trần Thư giật giật, nói:
- Ngươi học của ai thế? Nói tới tiền nong tổn thương tình cảm lắm.
- Nhưng nói tình cảm thì tổn thương tới tiền nong lắm, ai cũng phải ăn cơm mà.
- Được rồi, ngươi mau ngồi xe đến Nam Thương Thị một chuyến, ta muốn dùng Trùng Điệp của ngươi một chút.
- Ta bận học, không rảnh, đến lúc đó ta sẽ trực tiếp gửi qua bưu điện, ngươi nhớ kiểm tra và nhận là được.
Trần Thư trợn mắt, ngươi con mẹ nó suy nghĩ nghịch thiên thế, gửi qua bưu điện mà cũng có thể nghĩ ra được?
Một ngày sau, Trần Thư quả nhiên nhận được Trùng Điệp.
Liên tục mấy ngày, Trần Thư đều đang quan sát tình huống, giống như một người thợ săn kiên nhẫn.
- Quả nhiên không thích hợp.
Trần Thư tới quán cà phê ở ngoài tòa nhà, trong tay cầm một ly cà phê, ánh mắt lại nhìn chằm chằm tòa nhà đó
Đúng vào lúc này, di động của hắn đổ chuông.
- Alo? Tiểu Vũ à?
- Trần Thư, ngươi đâu thế, hôm nay là ngày chọn đối thủ rồi.
- Đối thủ gì?
Trong Đấu Linh Trường, thần sắc Hứa Tiểu Vũ cứng đờ, hít sâu một hơi, nói:
- Vòng thi đấu thứ hai kết thúc rồi, ngươi đang làm gì thế?
Thằng ôn này không ngờ lại quên cả chuyện thi đấu, có chuyện gì lại có thể quan trọng hơn cả thi đấu.
- Ta bận phóng hỏa… Ặc… Điều tra!
Trần Thư ho khan một tiếng, thiếu chút nữa thì nói lỡ miệng.
- Ngươi trực tiếp rút đi, ta không trình diện đâu.
- Được rồi.
- Đúng rồi, nhớ hiến tế một chút thọ mệnh của tuyển thủ khác, lần này chúng ta làm lớn một chút, toàn bộ đều là ba mươi năm!
- ...
Hứa Tiểu Vũ trầm mặc, thì ra ngươi thực sự không coi tuyển thủ là người.
...
Trần Thư mấy ngày liên tục đều đang quan sát, không ngừng tìm cơ hội.
Về phần Trùng Điệp, thì một mực chấp hành nhiệm vụ Trần Thư an bài cho hắn.
Lại một tuần trôi qua, Hứa Tiểu Vũ gọi điện thoại tới.
- Trần Bì, ngươi đâu rồi? Gần đây ban ngày không thấy ngươi, buổi sáng hôm nay tới phiên chúng ta thi đấu rồi.
- Đối thủ là ai?
- Đội ngũ của Nam Thương Tứ Trung! Chỉ có một con Khế Ước Linh cấp S.
- Vậy không sao, bảo phía chủ sự chờ một chút, ta đang đốt nhà.
- Đốt gì cơ? Alo, alo.
Hứa Tiểu Vũ và Hạ Băng nhìn nhau, trong lòng không ngờ chút bất an.
Thằng ôn này không phải lại muốn gây sự chứ.
Trước khi đi Thẩm Vô Song đã bảo hai người trông coi Trần Thư một chút.
Kết quả hiện tại xem ra, bọn họ ngay cả người cũng không nhìn thấy.
- Yên tâm đi, thân là tuyển thủ có nhân khí nhất lần này, phía chủ sự khẳng định là sẽ châm chước một chút.
Trần Thư chính là bảo đảm cho vé vào cửa, đại bộ phận người đều sẽ vì Sử Lai Mỗ mà đến, hơn nữa quy tắc thi đấu là cho phép tạm thời trì hoãn.
Hắn sớm đi tới quán cà phê, nhìn chằm chằm cửa vào Tả Tự Lâu.
Trong tay thì có một xấp ảnh chụp, bức đầu tiên là chụp một nam tử đang dùng máy tính làm việc.
Bức còn lại thì là chụp màn hình máy tính, bên trên là nhiệm vụ của tổ chức: Ám sát một thiên tài của Ma Đô Đại Học.
Ảnh chụp đương nhiên không phải là hắn chụp, mà là Trùng Điệp của Tạ Tố Nam chụp!
Có ảnh chụp, ít nhất có thể chứng minh nam tử là tổ chức tội phạm.
Hắn đốt cứ điểm của tổ chức tội phạm, hợp tình hợp lý chứ?
Đúng vào lúc này, ánh mắt Trần Thư khẽ động.
Chỉ thấy nam tử trên ảnh đeo túi công văn, đeo khẩu trang màu đen, đi tới phố ở ngoài Tả Tự Lâu.
- Đúng là mệt thật, lại cố thêm một đêm.
Lục Bình Phàm ngáp một cái, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ đã hoàn thành tối hôm qua, không khỏi trở nên hưng phấn.
Tiền thưởng năm ngàn vạn, mình có thế nào chắc cũng được chia năm mươi vạn chứ.
Bỗng nhiên, hắn cúi đầu, nhìn thấy một túi tiền.
- Ơ? Ra cửa nhặt được tiền?
Lục Bình Phàm mỉm cười, nhặt ví tiền lên, xem ra là may mắn rồi.
Đúng vào lúc này, một thanh âm truyền đến.
- Bạn hữu, ta rơi túi tiền? Có phải ngươi nhặt được không?
Trần Thư chắp tay sau lưng, nhàn nhã đi tới.
Lục Bình Phàm thầm nghĩ xui xẻo, không ngờ vừa nhặt lên đã bị người mất của tìm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận