Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 831: Không ngờ ngươi cũng chính khí hạo nhiên giống như ta

- Giáo chủ đại nhân, hay là chúng ta lại bắt thêm một người nữa?
- Bắt ai cơ?
- Ngự Long Vệ Thượng Hải, Phương Tư!
Hiển nhiên là Đỗ Thanh đã điều tra hết các mối quan hệ của Trần Thư rồi, đang định bắt thêm một nhân vật nặng ký khác làm con tin.
Giáo chủ quay đầu nhìn lại, ánh mắt giống như đang nhìn một tên ngốc mà nói:
- Còn có quy củ hay không vậy hả?
Hắn ta mở miệng quát lớn:
- Chúng ta là thế lực hắc ám mà, mẹ nó chứ, ngươi lại bảo ta bắt Ngự Long Vệ tới đây à?
- Ầy… Hình như không thỏa đáng lắm thật…
Đỗ Thanh đảo con ngươi rồi nói:
- Hay là chúng ta lại bắt thêm bạn của hắn?
- Đã bắt một tên rồi đó, cho dù có bắt thêm mười tên nữa thì cũng vô dụng mà thôi!
Giáo chủ nói tiếp:
- Con mẹ nó, ngươi có thể nghĩ ra cách nào phù hợp hơn được hay không hả?
Sâu trong mắt Đỗ Thanh có một tia khinh thường. Đệt mẹ, ngươi được thì sao ngươi không tự đi mà nghĩ cách đi chứ?
Một lúc lâu sau, hắn ta hỏi dò:
- Hay là chúng ta trực tiếp bắt Trần Thư tới đây luôn được không?
Xét cho cùng thì biện pháp này quả thật là rất thích hợp với tình hình hiện tại mà…
- ?
Giáo chủ quay đầu lại nhìn rồi nói:
- Ngươi bảo ta đến Hoa Hạ Học Phủ bắt người ư? Con mẹ nó, đây là phạm tội hay là tự thú vậy hả?
- ...
Đỗ Thanh ngậm miệng không nói, giữ im lặng
- Giáo chủ đại nhân!
Lúc này, một người vội vã chạy vào rồi nói:
- Nồi sắt đã được đối tượng mục tiêu nhận hàng rồi!
- Nhận rồi sao?
Vẻ mặt Giáo chủ trông rất vui vẻ mà nói:
- Cuối cùng thì cơ hội cũng đã đến rồi!
Trong mắt Đỗ Thanh cũng có một tia sát ý, hắn ta phụ họa:
- Giáo chủ, ta có thể chắc chắn là bây giờ Trần Thư đang nổi trận lôi đình, tâm trạng bồn chồn. Chúng ta chỉ cần ngồi chờ hắn đến là được rồi!
- Ô hô ~ Ta xem ai còn có thể đánh lại ta được nữa đây chứ!
Trần Thư cưỡi Slime khổng lồ, trong lúc nhất thời sinh ra khí phách, chỉ cảm thấy mình đã có chút dáng dấp bất khả chiến bại.
Bùm!
Đúng lúc này, một tiếng nổ mạnh vang lên, cơ thể Tiểu Hoàng cũng phải run rẩy.
- Con mẹ nó chứ! Bất ngờ đến nhanh như vậy sao?
Khóe miệng Trần Thư giật giật, hắn nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy đỉnh của một tòa nhà phía trước đã bị đâm thủng một cái lỗ lớn mà trực tiếp thiếu mất luôn một góc.
- Không phải đấy chứ…
Đôi mắt hắn mở to, trong lòng dự cảm được có chuyện gì đó không ổn.
Một giây sau, hắn vội vã mang theo Tiểu Hoàng bỏ trốn mất dạng. Đụng phải loại chuyện này thì đương nhiên chỉ còn có nước xách giò lên mà chạy thôi chứ còn gì nữa!
Hai phút sau, Trần Thư về tới trong ký túc xá.
- Ồ? Sao tiểu tử ngươi lại không bay tiếp nữa rồi?
Trong mắt Tần Thiên có chút nghi hoặc.
Căn cứ vào tính cách làm màu của Trần Thư thì không thể nào lại kết thúc nhanh như vậy được mới đúng chứ nhỉ?
Trần Thư nghiêm túc mà nói:
- Ta cảm thấy bay trong khuôn viên trường gây ra ảnh hưởng không tốt lắm!
- Vậy thì được rồi. Năm mươi tín chỉ, tự đi đến Giáo Đạo Xử nộp đi nhé!
Trần Thư gật đầu rồi nói:
- Hoàn toàn không thành vấn đề! Ta sẵn sàng nộp phạt một trăm tín chỉ!
- ?
Tần Thiên hơi sững sờ, trái lại bị làm cho không biết phải làm sao.
Với cái tính cách coi tiền như mạng của Trần Thư mà hắn lại có thể chủ động nộp tín chỉ được sao?
- Có phải tiểu tử ngươi lại gây ra rắc rối gì rồi đúng không?
- Không có mà!
Trần Thư nhún vai rồi làm ra vẻ mặt vô tội.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Tần Thiên vang lên.
- Cái gì? Con mẹ nó, tòa nhà văn phòng của ta bị ác ôn tập kích ư? Bật luôn cả mái nhà rồi sao?
Vẻ mặt Tần Thiên giận dữ, có người dám đến Học Phủ gây chuyện à?
- Hả? Cũng chỉ nhìn thấy được một quả bóng lớn màu vàng sao?
Ánh mắt của lão cứng lại, hiểu ra ngay tức khắc. Thảo nào mà Trần Thư lại sảng khoái như vậy, hóa ra là hắn đã đụng sập lầu của lão đấy à?
- Đứng lại!
Tần Thiên cúp máy, chỉ thấy Trần Thư đang rón rén chuẩn bị trốn đi…
- Hiệu trưởng, ta sai thật rồi mà!
Trần Thư quay đầu, vẻ mặt đưa đám mà nói:
- Đây là lần đầu tiên ta bay lên trời nên có chút không khống chế được phương hướng…
- Ta thấy ngươi thường xuyên ở trên trời đấy chứ!
Tần Thiên cười cười rồi ôn hòa mà nói:
- Ngươi tự đi nộp hai trăm tín chỉ đi, ngoài ra ngươi còn phải trả tiền sửa chữa tòa nhà nữa!
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật, hai trăm tín chỉ tương đương với ít nhất là 20 triệu đấy, hơn nữa hắn còn phải trả tiền sửa chữa tòa nhà, lại thêm một khoản chi phí khổng lồ khác nữa rồi.
Con mẹ nó, chuyến bay này có giá đắt quá đi…
Trần Thư tiễn hai người đi rồi bắt đầu tự mình ngẫm lại: Đáng lẽ vừa nãy không nên trở về ký túc xá mới phải…
- Làm thế nào cũng không thể bay ra khỏi thế giới hoa này…
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của hắn vang lên.
- Hạ Băng tìm ta làm gì nhỉ?
Hắn hơi giật mình rồi nhận cuộc gọi.
- Trần Thư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận