Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1127: Viện dưỡng lão đang bị một bệnh nhân tâm thần công chiếm…

Trần Thư nhướng mày, dựa theo dự đoán của hắn, ngày mai đám người này chưa chắc có thể tỉnh lại, xem ra thân thể đối phương có chút đặc thù.
- Hả?
Vẻ mặt viện trưởng khó coi, nhìn về phía đùi phải Trần Thư.
Chỉ nhìn thấy quần của hắn đã bị xé toạc ra, nhưng không nhìn thấy lông chân, mà là một chiếc quần dài màu xanh trắng.
- Mẹ nó sao ngươi lại mặc quần thu vào tháng năm chứ?
Viện trưởng mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt trở nên vô cùng sững sờ.
Điều quan trọng nhất là chiếc quần thu này lại có thể ngăn được lưỡi đao sao?
- Cái đồ không có mắt nhìn này!
Trần Thư cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi có biết cái gì gọi là đồng phục chiến đấu không hả?
Xoẹt!
Hắn trực tiếp xé toạc bộ quần áo của mình, để lộ ra một bộ… quần áo của bệnh nhân tâm thần.
- ?
Đầu óc sát thủ số 0 mờ mịt, mẹ nó cái này là một bệnh nhân tâm thần?
- Không cần nói đến vũ khí lạnh(*), đạn ta cũng có thể chống đỡ được!
(*) Gọi chung các loại vũ khí dùng để đâm chém.
Trần Thư nhếch miệng, lúc trước chính là nhờ đồng phục bệnh nhân của Tiểu Tinh mới khiến cho hắn sống sót sau viên đạn Phá Giáp của Ám Tổ.
- Ngươi có chút nguy hiểm, xem ra phải mang ngươi đi làm thịt rồi!
Thần sắc hắn trở nên lạnh lùng, trong nháy mắt móc ra một đao mổ heo, trên đó có vết máu thâm sì, nhìn qua vô cùng chấn động!
- Ngươi… ngươi đừng tới đây!
Số 0 theo bản năng thụt lùi về phía một bước, cho dù là tố chất tâm lý của sát thủ vô địch nhưng vẫn có chút sợ hãi bệnh tâm thần…
- Ha ha ha~ Đừng sợ, ta mổ heo tương đối thành thạo đó!
Trần Thư cầm theo con dao, chậm chậm bước về phía trước.
Nhưng vào lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng ‘rầm’, cửa phòng sinh hoạt lại bị đẩy ra.
- Hả?
Chỉ thấy một người thanh niên ngơ ngác đứng giữa cửa ra vào, nhìn về phía Trần Thư và sát thủ số 0, đầu óc trở nên trống rỗng.
Hắn ta tận mắt thấy được hiện trường giết người sao?
Lúc này, không khí dường như ngưng đọng lại, ba người cũng không có bất kỳ động tác gì, chỉ đứng yên tại chỗ.
Tên tiểu tử trẻ tuổi cuối cùng không nhịn được, nhanh chóng nói:
- Chuyện kia… làm phiền rồi…
Vừa dứt lời, hắn ta chuẩn bị đóng của lại, chuồn trước làm gương.
- Đứng lại!
Trần Thư nhíu mày, nói:
- Ngươi định làm cái gì?
Trong mắt hắn có chút nghi hoặc, trên người đối phương chưa từng xuất hiện Hồng Quang, vậy mới khiến hắn trong lúc nhất thời không để ý đến.
- Ta… ta tới cung cấp vật liệu sinh hoạt cho viện dưỡng lão…
Tên tiểu tử nhìn thấy một cái đao mổ heo, yên lặng nuốt ngụm nước bọt, nói:
- Đại ca, ta không nhìn thấy cái gì cả…
- Nhìn thấy cũng không sao!
Trần Thư nhìn sang, ôn hòa cười một tiếng, nói:
- Ta là nhân vật chính diện!
- ...
Tiểu tử gạt ra một nụ cười, nói:
- Hiểu rồi… hiểu rồi
Người mặc quần áo bệnh tâm thần, trong tay cầm đao mổ heo, còn dọa viện trưởng viện dưỡng lão viện đến mức kinh hãi.
Kết hợp với túi phân Urea trên mặt đất, bên trong đều là lão nhân trong viện dưỡng lão.
Cái này không hợp lẽ thường, ngươi nói với ta cái này gọi là nhân vật chính diện sao?
- Ta còn có chuyện cần giải quyết, ngươi tự mình đi đi!
Trần Thư liếc mắt nhìn hắn ta, nếu là người thường, hắn không cần phải so đo.
- Cảm ơn đại ca…
Tên tuổi tiểu tử lập tức hốt hoảng chạy đi, trước khi đi còn tri kỷ đóng cửa lại.
- Chờ ta với!
Sắc mặt viện trưởng viện dưỡng lão tuyệt vọng, dường như muốn chạy đi, kết quả lại trực tiếp bị một cái đao mổ heo chém trúng.
Thân thể của hắn ta lảo đảo, ngay lập tức đã bị đánh bay dưới đất.
Đao mổ heo chém vào phần lưng của hắn ta, khiến hắn ta đánh mất năng lực chiến đấu…
...
- Mẹ nó!
Sắc mặt tên tiểu tử trẻ tuổi tái nhợt, cuối cùng rời khỏi viện dưỡng lão, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
- Có nên báo cảnh sát không…
Trong mắt của hắn ta tràn ngập vẻ rầu rỉ, thật sự đã bị Trần Thư dọa cho ám ảnh.
Cuối cùng, lương tâm vẫn chiến thắng nỗi sợ hãi.
- Alo, Trấn Linh Cục phải không? Viện dưỡng lão đang bị một bệnh nhân tâm thần công chiếm…
- Cái quái gì? Một tác phẩm khoa học viễn tưởng mới ra mắt ư?
...
Bệnh viện Kinh Đô Hoa Hạ.
Lý lão đang chờ tại một chỗ khác trong phòng bệnh.
- Lão đoàn trưởng, không ngờ ta sẽ bị người thường làm cho bị thương như vậy!
Trên giường bệnh, có một tên lão nhân cao tuổi nằm trên giường.
Mặt mũi hắn ta tái nhợt, nhịn không được mà ho khan một tiếng.
Lão nhân là thuộc hạ của Lý Kiến Quốc năm đó, dường như đang bị người của tổ chức Ám Dạ để mắt tới, may mắn còn cứu được một mạng.
Bởi vì biết được tin hảo hữu bị thương, Lý Kiến Quốc mới chạy tới.
- Không có việc gì là tốt rồi!
Lý Kiến Quốc vỗ lên mu bàn tay của hắn ta, trong mắt đã có chút sát ý.
- Lăng Trần lại bị tập kích, đám người này quá phách lối rồi!
Bây giờ căn cứ đã bị phá hủy, tổ chức Ám Dạ nhất định phải dạy cho Hoa Quốc một bài học.
Một cái là trả thù, một cái khác là để cho các quốc gia còn lại nhìn.
Chủ yếu là cảnh cáo mỗi quốc gia: Đừng nói là không tìm thấy căn cứ Ám Dạ, cho dù là tìm tới, tốt nhất ngươi cũng không cần phải hủy diệt, nếu không sẽ phải trả một cái giá cực đắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận