Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1478: Hắn là tội phạm Nam Giang… (2)

Ngay cả đến sáu nước láng giềng cũng cảm thấy được sự vinh dự, cũng lần lượt đến sân thi đấu.
Hai vị Cấp Đại Vương Ngự Thú Sư của Bắc Linh Thất Quốc cũng đích thân đến dự, đề phòng các phần tử khủng bố nào đó đến gây rắc rối.
Nếu như có xảy ra sơ sót gì, thì nó sẽ là một nỗi sỉ nhục đến với cả thế giới.
Thủ đô của Nam Thanh Quốc, thành phố Nam Thanh, Ngự Thú tháp.
Hai người đứng trên đỉnh tháp cao, ngắm nhìn ra toàn cảnh thành phố.
Hiện nay khắp thành phố đèn hoa rực rỡ, treo đầy những thứ có liên quan đến Cúp Thực Thần.
Người dân trong toàn thành phố đều đang di chuyển qua lại, chào đón những người dự thi đến từ khắp nơi trên toàn cầu.
- Lão tạp, nhìn thấy ngươi đến ta cũng cảm thấy an tâm hơn rồi.
Phù Ninh là Vương Cấp Ngự Thú Sư của Nam Thanh Quốc, hắn ta là một người đàn ông trung niên, nhưng tóc lại bạc trắng cả đầu, trông hắn ta có chút tang thương và kì quái.
- Hết cách rồi…
Lão tạp là một ông già mặc áo đen, hắn ta chậm rãi nói:
- Ai đã cho người đó của Hoa Quốc đến đây vậy…
- Đúng vậy, ta còn vốn nghĩ rằng Cúp Thực Thần sẽ vô cùng tuyệt, nhưng ta lại sợ hắn ta sẽ đến đây gây rắc rối…
Phù Ninh lắc lắc đầu rồi lại nói:
- Haiz, hai ngày nay ta không có một giấc ngủ ngon…
- Chỉ cần nơi mà có hắn xuất hiện, nơi đó chắc chắn sẽ xảy ra chuyện…
Lão Tạp thở dài một hơi, dường như nghĩ tới điều gì đó rồi nói:
- Ngươi nói xem con hàng này có bị giết chết giữa đường không?
Nếu như Trần Thư nửa đường xảy ra chuyện, thì chuyện đó cũng sẽ không liên quan đến chúng ta.
- Khả năng không lớn lắm.
Phù Ninh trực tiếp phủ nhận:
- Nguy hiểm nào mà hắn chưa từng gặp qua? Không phải vẫn sống rất tốt đó sao?
- Cũng đúng, hay là chúng ta đến bờ biển đón hắn đi?
Lão Tạp gật đầu, nói:
- Lỡ như hắn ta cảm thấy tiếp đãi không chu đáo, trực tiếp ném bom hạt nhân thì sao?
- Sẽ không đến nỗi như vậy đâu…
- Ngươi đừng tự lừa dối bản thân mình nữa, hắn chính là tội phạm Nam Giang đấy…
- Đi thôi! Đi ra bờ biển thôi!
Hai người rời khỏi Ngự Thú tháp, mỗi người cưỡi một con Khế Ước Linh chạy thẳng về hướng nam.

Trong khi người dân của Nam Thanh Quốc đang chuẩn bị cho sự kiện trọng đại, cùng lúc đó có một nhóm lớn tội phạm đang ẩn náu ở phía nam Hải Vực.
Đại Chủ Giáo Không đang đứng trên không trung, ánh mắt chứa đựng đầy suy tư, rồi lại tự lẩm bẩm một mình:
- Mẹ nó cũng đã hơn mười ngày rồi, vẫn còn chưa tới sao?
Hắn ta dần mất đi sự kiên nhẫn, theo suy đoán của hắn ta thì chỉ cần hai đến ba ngày mà thôi.
Kết quả thì sau một thời gian dài Trần Thư ấy vẫn chưa đến.
Một tên Bạch Ngân Ngự Thú Sư thận trọng nhích đến gần nói:
- Đại Giáo Chủ, nếu như còn tiếp tục chờ đợi thêm nữa, chỉ e rằng sẽ gây sự chú ý đối với Bắc Linh Thất Quốc…
- Sợ cái gì?
Không nhíu mày lại nói:
- Chỉ là hai gã Vương Cấp Ngự Thú Sư thôi mà, nếu như muốn đánh chết ta ít nhất cũng cần đến một ngày!
- …
Một bên khác, khóe miệng của tên thuộc hạ giật một cái, những câu nói độc ác này nghe có vẻ là lạ…
- Truyền lệnh xuống dưới, phải canh giữ thật kỹ cho ta.
- Rõ!
Hải Vực không xác định được.
- Đại Lực, tài nghệ nấu nướng của ngươi cũng đỉnh thật đó!
Trần Thư vốn chuẩn bị đến Nam Thanh Quốc trước một bước.
Nhưng đủ loại các hung thú quý hiếm ẩn hiện ở Hải Vực, lại khiến cho Trương Đại Lực thoáng chốc hứng thú nấu ăn.
Trần Thư nghĩ đến Truyền Tống Dược Tề của mình vẫn chưa sử dụng hết, có thể sử dụng nó để bảo toàn tính mạng, vả lại trên biển cũng đã không còn bóng dáng xuất hiện của tổ chức tội ác, thế nên cũng đã gật đầu đồng ý.
Chuyện quan trọng nhất là hắn ta cũng muốn đến đây để nếm thử một chút hương vị hung thú của biển cả.
Ba dòng Tử Vong Hỏa Trụ được phun ra, làm bốc hơi một lượng lớn nước biển.
Một xác cá vàng Hoàng Kim Cấp dần dần được nổi lên trên mặt nước biển, đầu của xác cá vàng bị nướng cháy.
- Cấp bậc của những con hung thú dã ngoại này cũng đã trở nên cao hơn…
Trần Thư một mình lẩm bẩm, trước đây Bạch Ngân Hung Thú cũng không có quá nhiều, nhưng mà hiện nay vẫn có thể thỉnh thoảng bắt gặp Hoàng Kim Hung Thú.
Rõ ràng, sự xuất hiện của các hung thú ở trong Hải vực đã có sự thay đổi nào đó, nhưng suy cho cùng không liên quan mật thiết đến Trần Thư, nên hắn đương nhiên cũng sẽ không để ý đến.
- Vù, vù…
Thỏ Không Giang thả một ký hiệu không gian, mang cái con cá lớn kia miễn cưỡng chuyển đi, do là đã mất đi ý thức, đương nhiên nó cũng không thể kháng cự được.
- Grào grào!
Husky phấn khích kêu lên, để Trương Đại Lực mang đi nấu đồ ăn.
Trong khoảng thời gian này, ba con Khế Ước Linh lại có lộc ăn no nê, thậm chí ngay cả thuộc tính cũng tăng lên một chút.
Trương Đại Lực lấy ra cây dao mà sư phụ tặng cho, nhẹ nhàng mổ con cá vàng lớn kia ra, bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận