Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1642: Phân công rõ ràng như thế này, được chưa?

- Cắt, không phải chỉ có mấy chục con Quân Vương hung thú thôi sao?
Tần Thiên bĩu môi, nói:
- Một hiệu trưởng như ta, chẳng lẽ lại gánh vác không nổi sao?
Đúng vào lúc này, điện thoại của hắn vang lên.
- A lô?
Vẻ mặt Tần Thiên vốn dĩ t bình tĩnh, nhưng ngay sau đó lại thay đổi, kinh ngạc kêu lên:
- Cái gì? Tam đại thú hoàng của Long Uyên đều xuất thủ rồi?!
Không bao lâu, lão gác máy, sắc mặt lại trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Vương Sách vội vàng hỏi:
- Lão Tần, tình hình thế nào?
- Long Uyên lại có nguy hiểm rồi, hơn nữa hung thú là toàn lực tiến công, không chỉ có thú hoàng tham gia, mà hung thú cao cấp có ít nhất trăm ngàn con!
- ...
Trong lúc nhất thời, lòng mọi người trở nên nặng trĩu, đồng thời, ánh mắt đều nhìn về phía Bạch Ngân chân bảo trên mặt đất, đã lờ mờ biết được nguyên nhân.
- Đi thôi, chúng ta có thể có việc phải làm rồi.
Tần Thiên than thở, cương vị của bọn hắn vốn dĩ là duy trì tốt trật tự của Lam Tinh.
Nhưng tình hình nguy cấp hiện nay, bọn hắn cũng chỉ có thể chạy tới Long Uyên Thành.
- Cái đó… Hiệu trưởng…
Trần Thư đứng bên cạnh vò đầu, nói:
- Chuyện này còn cần ngài đến gánh vác sao?
- ...
Khóe miệng Tần Thiên co rút, ta chỉ là một Vương Cấp Nhị Tinh, có thể gánh vác cái rắm!
Vẻ mặt lão hiểu nói:
- Ta vác cái gì hả?
- …
Trần Thư mở to hai mắt, sau đó lặng lẽ lấy điện thoại ra, mở một đoạn ghi âm của Tần Thiên.
- Trong nước có gần một trăm Quân Vương, ngươi giết mấy tên thì có ảnh hưởng gì?
- Cứ thẳng tay mà chém giết! Nếu có chuyện gì thì đã có hiệu trưởng là ta đây gánh chịu!
- Có gan làm, thoải mái bộc lộ hết thực lực của ngươi ra! Không cần phải lo lắng gì, hiệu trưởng là hậu thuẫn vững chắc cho ngươi!
- …
Tần Thiên xạm mặt, ngươi nha, lại dám dở trò với ta có phải không?
Trần Thư chưa từng nghĩ đến hậu quả sẽ như thế này, điều động ba con Thú Hoàng, đây vốn không còn là chuyện nhỏ…
Tần Thiên ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Ngươi cùng ta đến Long Uyên Thành, giải thích với lão gia tử một câu, ta sợ không nói được.
Thật ra lão cũng rất sợ, lúc này Trần Thư đang là nhân vật quan trọng, ít ra cũng có thể nói giúp lão đôi câu…
Vốn cho rằng Trần Thư chỉ làm chút việc vặt.
Kết quả làm xong lại khiến cho cả Long Uyên chấn động.
Khi trước, lão gia tử đã không mong Trần Thư ở lại Long Uyên, vì lo lắng sẽ gây ra sự liên hợp của các đại Thú Hoàng.
Kết quả là con hàng này mặc dù không ở Long Uyên, nhưng vẫn gây nên sóng gió, thật đúng là ngược đời…
- Không sao, đừng quá lo lắng.
Ngược lại Vương Sách lại khá bình tĩnh, thong thả nói:
- Sớm muộn gì hung thú cũng sẽ tấn công, hiện tại hay ngày sau đều không khác nhau là mấy, rốt cuộc có thể sớm làm suy yếu thực lực của hung thú, không chừng lại còn hợp ý lão gia tử.
- Ừm… cũng có lý…
Liễu Phong ở bên cạnh gật đầu hưởng ứng:
- Dù sao cũng không phải chuyện gì xấu, trước sau gì rồi sẽ đến lúc…
- Hiệu trưởng, chúng ta nói chuyện một chút.
Trần Thư sờ cằm, nói:
- Nếu như đúng ý của lão gia tử, chủ mưu kia là ta, nếu như phá hỏng kế hoạch của lão nhân gia thì chủ mưu sẽ là ngươi.
- Phân công rõ ràng như vậy được chứ?
- …
Nhóm người Liễu Phong đồng loạt quay đầu nhìn lại, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ, ngươi đúng là vô liêm sỉ.
- Được cái rắm!
Tần Thiên thẳng thừng cho hắn một câu, nghĩ hay đấy, lợi lộc đều là phần ngươi hết đúng không?
- Mọi người có còn việc gì phải làm không?
Lão nhìn mọi người một lượt:
- Nếu như không còn thì cùng nhau đến Long Uyên.
- Đều rảnh rang cả.
Mọi người mỉm cười, cùng nhau đi tới trung bộ Long Giang.
Long Uyên Thành không cần bọn hắn, hung thú ở các Dị Không Gian khác đều run như cầy sấy rồi, tất nhiên sẽ không gây chuyện được nữa.
Về phần tổ chức tội phạm ở Lam Tinh, càng không cần phải nhắc đến, bây giờ hoàn toàn không xuất đầu lộ diện.
Nửa giờ sau, đoàn người đã đi sâu vào thông đạo không gian bên cạnh Hoa Giang.
Hơn nữa, Trần Thư còn trùng hợp gặp được một người quen.
- Lăng Trần?
Hắn nhìn thoáng qua đã thấy mái tóc đỏ của Lăng Trần.
- Hả? Trần Thư?
Lăng Trần giật mình, quay đầu lại lập tức nhìn thấy Trần Thư.
Sau đó, nét mặt hắn ta lộ vẻ bất ngờ, vội vàng kính cẩn nói:
- Hiệu trưởng, mọi người…
Hắn ta không nghĩ cùng lúc lại gặp nhiều nhân vật lớn đến vậy, trong lòng thầm suy đoán không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Lăng tiểu tử, đã lâu không gặp…
Tần Thiên mỉm cười, trong mắt ánh lên sự khen ngợi.
Trần Thư không bằng đối phương, người ta thế mà lại là thiên tài đệ nhất Hoa Hạ học phủ, phát ra đủ loại ánh sáng chói mắt.
Chỉ là bởi vì Trần Thư quá khác người, khiến cho Lăng Trần có vẻ bình thường không nổi bật, ít người để ý đến hắn ta.
Lúc này, Tần Thiên bất chợt cảm thấy ngạc nhiên, nói:
- Ồ? Ngươi đã là Hoàng Kim Tam Tinh rồi à?
- Do may mắn thôi ạ.
Lăng Trần cười nhẹ, lộ ra vẻ khiêm tốn, không còn dáng vẻ hống hách như năm đó.
Dễ nhận thấy, những năm này Lăng Trần đã được rèn luyện không ít, chẳng những thực lực tăng lên mà tính cách cũng nội liễm hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận