Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 147: Bài tập? Bài tập gì? (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Nhưng vào lúc này, một con Lôi Điểu cực nhanh đi tới, cơ hồ là chớp mắt liền đến bên cạnh.
- Lão Tạ, đây chính là kỹ năng “Tình yêu là tia sáng” của ngươi phải không?
Trần Thư khoé miệng giật một cái, liếc mắt liền thấy lục quang chói mắt kia.
Đây mới là thần kỹ giết người tru tâm nha!
- Là các ngươi giở trò ma quỷ?
Ánh mắt Triệu Nguyên nhíu lại, trong mắt tràn đầy tức giận.
Hắn vốn cho rằng là người của Trấn Linh Cục tới, không nghĩ tới lại là hai người học trò thêm một tên lão già.
- Ồ? Giọng của ngươi? Làm sao quen thuộc như vậy?
Trần Thư lông mày nhíu lại, đột nhiên liền nhớ lại cái gì.
- Vãi, bạn học cũ à!
Trần Thư một chút đã nghĩ ra, không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, gặp phải kẻ lừa đảo vào buổi sáng.
- Lão Triệu, kinh phong của ngươi đã khỏi chưa?
Phía dưới Triệu Nguyên nắm chặt hai quả đấm, trên mặt tràn đầy tức giận, cộng thêm lục quang ở trên đầu lấp lánh lập loè, thật là giống một vị “ Chiến Thần” trở về.
Trần Thư mở miệng nói:
- Từ Tinh Tinh! Lên!
Từ Tinh Tinh mặt đầy bối rối hỏi:
- Lên? Lên đâu?
- Dùng Điểu của ngươi chơi hắn đi!
Triệu Nguyên là một vị Ngự Thú Sư, Trần Thư tuyệt đối không thể tuỳ tiện ra tay, đương nhiên là trước tiên phải lừa dối tên ngốc thăm dò một chút.
- Ách… Lôi Điểu của ta không có lực chiến đấu…
- ? ? ?
Trần Thư cũng bối rối luôn rồi.
Trên sách giáo khoa gọi là Lôi Điểu, là Khế Ước Linh lực lượng sấm sét nắm trong tay, năng lực thiên phú lại là “ Sét đánh”, tổn thương vô cùng đáng sợ.
Bây giờ ngươi nói cái này với ta?
- Lôi Điểu của ta có chút biến dị, kỹ năng thiên phú là “sét đánh!
Tạ Tố Nam cũng mặt đầy kinh ngạc, hỏi:
- Dùng để tải phim xuống à?
- Năng lực Khế Ước Linh nhà ngươi tải phim xuống à?
Từ Tinh Tinh khoé miệng giật một cái, nói:
- Đương nhiên là dùng để chạy trốn rồi.
Trần Thư khoát tay một cái, nói:
- Đừng nói chuyện vô nghĩa nữa! Trước tên giải quyết bạn học cũ đã!
Thừa dịp phía dưới Triệu Nguyên không nhìn thấy được chuyện mờ ám của bọn họ, Trần Thư lặng lẽ từ trong túi đeo lưng lấy ra một túi phân Uera.
- A cái này? Ngươi mang cái này theo bên người?
Từ Tinh Tinh và Tạ Tố Nam thân thể chấn động một cái, thiếu chút nữa thì tè ra quần rồi.
Đối với bọn hắn mà nói, đồ chơi này hiển nhiên là lần đầu nhìn thấy.
- Giao cho ta! Để Lôi Điểu bay xuống phía dưới một chút.
Chỉ nhìn thấy hai tay Trần Thư cầm túi phân Uera, mắt thấy cách mặt đất chỉ có khoảng chừng hai thước, hắn đột nhiên nhảy xuống phía dưới.
- Xem ta thiên giáng chính nghĩa!
Triệu Nguyên ngẩng đầu nhìn lại, nhưng lục quang của đỉnh đầu quả thực quá chói mắt rồi, khiến hắn ta khó mà mở ra.
Theo bản năng, Triệu Nguyên triệu hồi Khế Ước Linh của bản thân.
Một con chuột già màu đen xuất hiện trên đất, con ngươi chuyển động, xem ra vô cùng thông minh.
Thật ra thì đạo tặc Nam Giang chân chínhchính là đầu này đêm chuột, kỹ năng thiên phú của nó là “ Ngụy trang ban đêm” có thể dung nhập vào trong bóng đêm, và có thể dễ dàng né tránh mọi loại giám sát.
Chuột đen dường như cảm ứng được nguy cơ, vậy mà liền trực tiếp lựa chọn bỏ chạy.
Đối mặt với Trần Thư từ trên trời giáng xuống, nó cũng sợ nha!
- Mẹ nó!
Triệu Nguyên thầm mắng một tiếng, nhưng không có biện pháp.
Từ nhỏ hắn ta đã huấn luyện Chuột đêm ăn trộm đồ vật, đến nỗi trong chiến đấu hắn ta hoàn toàn không tinh thông.
Phốc!
Túi phân Urea từ trên trời rơi xuống, trực tiếp bao phủ Triệu Nguyên.
Giống như là bị phong ấn vậy, Triệu Nguyên lại không có năng lực chiến đấu nào.
Tạ Tố Nam hai người lập tức bổ đao xuống, ba người đánh Triệu Nguyên một hồi cho tê người, cuối cùng khiến hắn ta nhận tội.
- Vương Thúc, đến Bách Lí Hương Đô, bắt đạo tặc Nam Giang.
- Thật sao?
Vương Càn vẻ mặt cả kinh, vội vội vàng vàng đến Thành Bắc.
Chẳng bao lâu, những tên cướp Nam Giang ở thành phố Nam Giang trong mười ngày đã bị bắt, ba người lại là vì cống hiến cho một xã hội hài hòa.
- Từ đại hiệp, cảm tạ sự trợ giúp của ngươi, sự yên bình của thành phố Nam Giang là không thể thiếu ngươi!
Trần Thư và Tạ Tố Nam đều khen ngợi không ngớt, còn kém nâng Từ Tinh Tinh lên tận trời.
- Không đúng!
Từ Tinh Tinh một bộ dáng hưởng thụ, con ngươi hơi động một cái.
- Các ngươi muốn đuổi ta đi đúng không? Hành động bắt tội phạm bị truy nã, nhất định là có thưởng tiền!
Mẹ nó, hàng này không ngu đâu nhé!
Trần Thư lông mày nhíu lại, vốn là chuẩn bị lừa hắn đi.
Tạ Tố Nam vỗ trán một cái, nói:
- Xem ta làm thứ này đều quên hết rồi, quả thực là có tiền thưởng, tổng cộng hai ngàn tệ!
- Như vậy đi, ngươi chỉ là phụ giúp, chia cho ngươi năm trăm, còn thừa một ngàn năm trăm tệ hai chúng ta chia rồi, không có ý kiến chứ?
Từ Tinh Tinh ánh mắt trợn to, nhìn hai người một hồi nổi giận.
Một hồi lâu sau, hắn ta mới rốt cục nói:
- Thật sự có hai ngàn tệ sao? Ta đi làm thêm một tháng cũng mới có hai ngàn tệ! Một tên tội phạm vậy mà đáng tiền như vậy!
- Đương nhiên, đương nhiên!
Tạ Tố Nam hào phóng móc từ trong túi ra năm trăm tệ.
- Cám ơn nha!
Từ Tinh Tinh cười đến nỗi sắp không ngậm được miệng.
Cái này không thể so với người nghiên cứu đến tiền?
Bạn cần đăng nhập để bình luận