Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 642: Kỹ năng chuyên môn Husky

- Ta ngược lại có một đề nghị: đó là Trường dạy lái xe Cuồng Phong!
Hắn ta suy nghĩ một chút, lấy ra một tấm danh thiếp, nói:
- Ngươi đến nói là đệ tử của ta, sẽ có giảm giá!
- Thật sao?
Trong mắt Trần Thư có ý cười:
Một tay hắn nhận lấy danh thiếp, có tiện nghi không chiếm thì đúng là vương bát đản!
- Liễu lão sư, giảm giá bao nhiêu?
- Cái này sao, ngươi đến sẽ biết!
Trần Thư gật gật đầu, cất xong danh thiếp thì liền trực tiếp tách ra khỏi Liễu Phong.
- Tiểu tử này, hy vọng thật sự có thể giành được quán quân!
Liễu Phong mở miệng nói, trong mắt có vẻ chờ mong:
Năm trăm tín chỉ bổ sung của học phủ kỳ thật là do hắn ta tài trợ cá nhân…
...
Sáng sớm hôm sau.
- Này, ta muốn… Tham gia đội xe!
- Hả? Đội xe nào?
- Ách… Ta muốn học lái xe!
- Học lái xe thì học lái xe, nói đội xe là sao? Số 120 đường Lê Hoa!
- Không phải, ta là Liễu…
Tút tút tút ~~
Trần Thư nhìn điện thoại cúp máy, không khỏi có chút hoài nghi.
Liễu Phong có thực sự có quan hệ với trường dạy lái xe không?
Hắn lắc đầu, đeo ba lô tác chiến, đi tới vị trí trường dạy lái xe.
Tuy Liễu Phong có chút không đáng tin cậy nhưng ít nhất trường dạy lái xe ở gần học phủ, đi bộ mười phút là tới.
- Làm ăn ngược lại rất không tệ!
Trần Thư tình cờ gặp được một học sinh đăng ký nộp lệ phí.
- 3800, trọn gói! Không tính thêm phí! Đây là số điện thoại huấn luyện viên của ngươi, có bất kỳ vấn đề gì có thể tìm hắn!
- Cảm ơn!
Người kia gật đầu, trả học phí và rời đi.
Trần Thư bước đến và nói:
- Xin chào, ta đến học lái xe!
- Là ngươi muốn tăng thêm đội xe đúng không hả?
- À… Là ta đây!
- 3800…
Trần Thư trực tiếp tiến lên cắt đứt, thấp giọng nói:
- Cái kia, ta là đệ tử của Liễu Phong lão sư, hắn giới thiệu ta tới!
- Đệ từ của Liễu Phong?
Nam tử nhướng mày, mở miệng nói:
- Phí 7800, trọn gói, không thu…
- Hả? Chờ một chút, chờ một chút!
Khóe miệng Trần Thư giật giật, trong lúc nhất thời đầu óc có chút không xoay chuyển được.
Mẹ nó tình huống gì vậy? Giảm giá ngược phải không?
Nam tử mỉm cười giải thích:
- Chúng ta là huấn luyện viên chuyên gia, chắc chắn là đắt hơn, những người khác đến là 10.000 tệ! Ngươi là đệ tử của Liễu Phong, vì vậy sẽ giảm giá!
- Thật sao?
Trần Thư sờ sờ cằm, cuối cùng giao học phí, đi tới địa điểm luyện xe.
...
Trên một chiếc xe huấn luyện, Trần Thư ngồi ở hàng ghế sau với một người khác, hắn đang nhìn vào kiến thức về môn học trên điện thoại di động.
Phía trước là một học viên và huấn luyện viên lái xe.
- Xem vị trí!
- Ngươi điều khiển vô lăng có thể chậm hơn nữa được không? Sốt ruột quá!
- Ta thật sự là phục ngươi, mẹ nó ngươi là học viên trường dạy lái xe bên cạnh đến quấy rối à?
Huấn luyện viên hận rèn sắt không thành thép, không ngừng khiển trách học viên tập lái xe.
- Huấn luyện viên này có đúng là một chuyên gia không?
Trần Thư nhướng mày, thấp giọng hỏi người bên cạnh.
- Đúng vậy, hắn họ Vương, được gọi là chuyên gia!
- ?
Trần Thư trợn tròn mắt, cảm giác mình giống như đang bị lừa…
- Người mới tới, ngươi tới luyện hai thanh!
Lúc này, huấn luyện viên ngồi ở ghế lái phụ vẻ mặt không kiên nhẫn,
Trần Thư gật đầu, bình tĩnh đi lên phía trước, ngồi vào ghế lái.
- Không phải, mẹ nó ngươi mang theo một cái túi xách, không ngại chật chội à, ta thật sự phục rồi!
Vương chuyên gia không kiên nhẫn nói, không ngờ lại là một tên ngốc nữa!
- A đúng!
Trần Thư tháo ba lô tác chiến xuống, chuẩn bị đặt ở hàng ghế sau thì hình như trơn tay một cái, một thứ từ trong túi rớt ra.
Ầm!
Một con dao giết lợn đẫm máu rơi thẳng xuống vị trí giữa hắn và huấn luyện viên.
Bầu không khí trên xe thoáng cái đã ngưng tụ!
- A cái này…
Huấn luyện viên hai mắt trợn tròn, trở nên có chút hoảng sợ.
- Huấn luyện viên, xin lỗi!
Trần Thư cười cười, lại không cẩn thận, một cái cưa điện lại rớt ra…
- Ngươi… Ngươi!
Trán huấn luyện viên thoáng cái liền xuất hiện mồ hôi lạnh, khó khăn nuốt nước miếng.
- Không có việc gì, đừng căng thẳng, công việc cần thiết, công việc cần…
Trần Thư mở miệng trấn an ba người,
Một giây sau, lại là một cái mặt nạ phòng độc rơi ra…
- Ca, ca ruột của ta!
Khóe miệng huấn luyện viên giật giật, thăm dò mở miệng hỏi:
- Rốt cuộc ngài là… Đang làm gì vậy?
- Học sinh!
Trần Thư nhún vai, vẻ mặt vô tội trả lời:
- Ta không giống học sinh sao?
- Giống… Giống…
Vương chuyên gia cười gượng một tiếng, trong lòng lại yên lặng bổ sung: Giống cái rắm! Học sinh đi ra ngoài không có sách mà lại mang theo những thứ này làm cái gì?
Trần Thư quay đầu nói:
- Bây giờ ta có thể học lái xe không?
- Có thể, hoàn toàn có thể!
Một giờ sau.
- Không tệ, thì ra lái xe không khó!
Trần Thư tươi cười xuống xe, chuẩn bị trở lại trường học.
- Trần ca, ngươi đi thong thả nhé! Ngươi có muốn ta tiễn ngươi hay không?
Huấn luyện viên lập tức xuống xe chào hỏi, trong mắt tràn ngập vẻ lấy lòng.
- Tiểu Vương, ngươi làm việc của ngươi đi!
Trần Thư bình tĩnh khoát tay áo, rời khỏi sân tập xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận