Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1029: Hay là… diệt khẩu luôn đi

- Ta đến từ gia tộc Green ở Khắc La Châu.
Mắt Clay có vẻ không cam tâm, muốn phản kháng một chút, hi vọng danh vọng của gia tộc có thể chấn áp được đối phương.
- Vậy sao?
Trần Thư nhướng mày, lôi một cái dao mổ heo ra, bình tĩnh nói.
- Rồi sao?
Clay nuốt nước bọt, nhìn vết màu đã khô lại trên lưỡi dao. Hắn không tin trên đó là máu heo cho lắm.
Hắn ta đứng thẳng lên, lớn giọng.
- Là danh môn thế gia, mua đồ thì phải trả tiền chứ.
Sau đó, hắn ta lấy hết tài liệu mình mang theo trên người ra. Điều khiến hắn ta đau lòng là hai món bảo vật vừa mới cầm được kia.
- Không hổ là gia tộc lớn nhỉ.
Trần Thư nhướng mày, nhận ra hai món Bạch Ngân Chân Bảo kia. Có lẽ đây là thứ đắt nhất ở đây.
Rất mau thôi, mười chín người lôi hết đồ trên người xuống, đặt chìa khóa của mình lên.
Có được sự bảo hộ của di tích, bọn họ thở phào một hơi. Ít nhất thì mạng sống của họ được bảo đảm rồi.
- Hơi nhiều đồ đấy nhỉ.
Trần Thư nhướng mày, trên mặt đất vẫn có rất nhiều tài liệu, mà không gian trữ đồ của Không Gian Thố sắp đầy rồi.
- Lão Vương, ra đây nhặt tiền đi.
Nói rồi Tiểu Hoàng mở miệng của nó ra, ba người bọn A Lương đi ra. Bây giờ bọn họ đã có được sự bảo vệ của di tích, sẽ không gặp nguy hiểm về tính mạng nữa rồi.
- Hửm> ba người Hắc Thiết Cấp?
Clay và những người khác đều thấy hơi kinh ngạc nhưng họ vẫn giữ im lặng.
A Lương và những người kia nhìn biểu cảm của bọn họ rồi quay sang nhìn vẻ đắc ý của Trần Thư, còn cả rất nhiều tài liệu trên đất nữa. Họ ý thức được ngay, đây chính là hiện trường phạm tội.
Vương Tuyệt nói.
- Trần Bì, ngươi cướp của bọn họ sao?
Trần Thư nhún vai, nói.
- Cái gì gọi là cướp cơ? Chỉ là một vụ làm ăn thôi mà.
- …
Vương Tuyệt thở dài một hơi, hình như hắn ta hơi lo lắng.
- Nhỡ đâu tin này bị lan ra ngoài thì không phải là sẽ làm hỏng danh tiếng của học phủ chúng ta sao?
Mọi người đều quay ra nhìn, không ngờ đồng đội của Trần Thư lại là người có lương tâm.
Thế nhưng câu nói tiếp theo thì lại khiến bọn họ sốc nặng.
- Hay là… diệt khẩu luôn đi…
- ???
Clay và những người khác đều đồng thời tránh xa ra. Tuy rằng họ đã có sự bảo hộ rồi nhưng vẫn không thấy an toàn lắm.
Người đang đứng trước mặt họ không phải là học sinh sao? Đấy là doanh trại huấn luyện tội phạm sao?
- Đùa thôi mà.
Trần Thư nhìn những người khác, cười bảo.
- Bạn của ta chỉ muốn bầu không khí sôi nổi hơn chút thôi.
- Ha ha.
Mọi người gặng cười, có người đùa kiểu này ấy hả?
Lúc này, một làn khói trắng bay đến, bao trùm phạm vi cả trăm mét quanh đó.
- Thông Đạo đã được mở ra chưa?
Mọi người đều thấy hơi kinh ngạc, họ đã ý thức được điều gì đó rồi.
- Hỏa Diễm Di Tích, thúc thúc ta tới đây.
Trần Thư xoa xoa tay, không lằng nhằng với mấy người kia nữa mà đi thẳng vào Không Gian Thông Đạo ở phía trước cùng bọn A Lương.
Những người khác đều lần lượt đi theo, chỉ sợ chậm một chút thôi cũng không được.
Tuy rằng có cơ chế vô địch rồi nhưng ai mà biết liệu mình có bị Trần Thư giở trò thâm độc gì không chứ?
Họ cảm giác trời đất quay cuồng.
Trần Thư và những người khác đã thành công đến được Hỏa Diễm Di Tích.
[Giải thưởng nhận được: Rất nhiều Ngự Thú Lực, cộng thêm một Thiên Hỏa Vẫn Thạch.]
Rất hiển nhiên, hắn đã hoàn thành được nhiệm vụ hệ thống đưa ra lúc tước.
Thế nhưng Trần Thư còn chưa kịp vui thì đã nghe thấy tiếng cháy rất lớn.
- Hửm?
Hắn từ từ mở mắt ra, nhìn xung quanh một cách rất cảnh giác.
Tất cả những gì hắn nhìn thấy được là những ngọn lửa màu vàng, cứ như hắn đang ở bên trong biển lửa vậy.
- Con mẹ nó chứ, bảo sao lại có cơ chế bảo vệ.
Khóe miệng Trần Thư giật giật, nếu không có cơ chế đó thì ban nãy vào đây một cái là bị thiêu chết ngay rồi mất.
Chủ nhân mà chết thì Khế Ước Linh có lợi hại nữa cũng không có ích gì đâu.
- Các ngươi cứ thu hồi Khế Ước Linh lại đi đã.
Trần Thư vội vàng nói.
Ba người bọn A Lương đều là Hắc Thiết Cấp đấy, hơn nữa tính kháng lửa của Khế Ước Linh của bọn họ cũng đều không cao. Nếu để lâu dài sợ là sẽ không chịu được mất.
Ba người họ gật đầu rồi thu hồi Khế Ước Linh của mình lại.
Cuối cùng, chỉ để lại Slime và Husky của Trần Thư để đối phó với mấy chướng ngại vật sắp xuất hiện thôi.
- Phải làm thế nào đây?
Ánh mắt của ba người bọn họ đều nhìn về phía Trần Thư, họ đang đợi sự chỉ hủy của hắn.
- Nhìn ta làm gì?
Trần Thư nhún vai, hắn cũng chỉ mới đến di tích một lần thôi mà. Hơn nữa mỗi một di tích có một cơ chế riêng, giải thưởng hay mấy thứ khác đều khác nhau mà.f
- Lúc trước ngươi từng đến di tích rồi đúng không?
A Lương nói.
- Lần trước ngươi làm thế nào thì lần này làm thế thôi.
- Các ngươi chắc chứ?
Trần Thư nhướng mày, nói.
- Lần trước ta vào một cái là chôn một quả bom nguyên tử ở đấy đấy.
- ??
Khóe miệng ba người họ giật giật, vội vàng nói.
- Đừng kích động nhé.
Bây giờ họ đang nằm trong biển lửa, sợ là Dược Tề lấy ra là sẽ bị nổ ngay.
Đúng lúc đó, ngọn lửa ở phía trước tự dưng lại bùng lên. Nó tự động nhường đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận