Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1260: Dựa theo lẽ thường mà nói, thì là có thể đấy

Hắn tựa hồ lại nghĩ tới điều gì, hỏi:
- Đúng rồi, cha, người tùy thân mang theo túi phân urê làm gì?
Hắn nhớ là, mình mới vừa về nhà, đã thiếu chút nữa bị trùm lại.
- Ách…
Trần Bình hơi sững sờ, cười nói:
- Mang chơi thôi…
- Là do cha con quá nhớ con đấy!
Thanh âm của mẹ từ trong phòng bếp truyền tới, nói:
- Ngày nào cũng đều mang cái túi đó cạnh người.
- Hả?
Trần Thư mở miệng hỏi:
- Hai việc này có liên quan gì tới nhau sao?
- Cha con nói ngửi được mùi phân ure thì giống như có con ở trong nhà vậy.
- ...
Vẻ mặt Trần Thư đọng lại, có cần phải khác người như vậy hay không…
...
Lúc ban đêm, người một nhà vui vẻ hòa thuận ăn một bữa cơm. Không khí gia đình ấm áp khiến cho cả người Trần Thư buông lỏng vô cùng, không cần cân nhắc đề phòng người khác như thế nào, cân nhắc lúc nào đầu phóng bom nguyên tử các thứ.
Sau khi cơm tối xong, Trần Thư trở lại trong phòng.
Cho dù là hồi lâu không trở về, phòng của hắn vẫn vô cùng sạch sẽ, trên giường có mùi vị ánh mặt trời, làm tâm thần người ta yên tĩnh lại.
- Thật là thoải mái!
Trần Thư nằm ở trên giường, đồng thời mở ra túi dược tề thần kỳ của hệ thống.
Ba bình dược tề xuất hiện ở trước mắt hắn, theo thứ tự là dược tề bạo tạc màu xám tro, dược tề bạo tẩu màu đỏ và dược tề ngụy trang màu tím.
- Lại là thứ tốt giúp bảo toàn tánh mạng nha!
Trần Thư toét miệng cười một tiếng, thu hồi ba bình dược tề vào không gian hệ thống, chỉ cảm thấy mình lại được lời rồi.
Đang lúc Trần Thư suy nghĩ nên sử dụng dược tề như thế nào, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
- A lô? Lão Tạ?
- Trần Bì, ngươi trở về thành phố Nam Giang rồi à?
- Mới vừa trở lại, có chuyện gì không?
- Ngày mai lớp mười hai ban đặc huấn chúng ta tụ họp, ngươi có tới được hay không?
Trần Thư hơi ngẩn ra, mở miệng nói:
- Tụ họp? Bây giờ không phải là thời gian đi học sao? Mọi người đều đi như vậy, đều ở lưu lạc đường phố rồi à?
- ???
Tạ Tố Nam đen mặt, nói:
- Lưu lạc cái rắm, bây giờ cũng là năm thứ tư đại học rồi, không còn tiết học nữa rồi.
Nhưng vào lúc này, trước mắt Trần Thư xuất hiện lựa chọn.
Lựa chọn 1: Uyển chuyển cự tuyệt, ở nhà chơi trò chơi. Hoàn thành ban thưởng: Số ít Ngự Thú Lực.
Lựa chọn 2: Đáp ứng. Hoàn thành ban thưởng: Thiên Hỏa Vẫn Thạch + 1
Lựa chọn 3: Đi dị không gian dạo một vòng! Hoàn thành ban thưởng : Lực Phản Chấn + 1
Trần Thư hơi ngẩn ra, đánh giá qua lại ba cái lựa chọn, không bao lâu đã đưa ra quyết định.
- Như vầy phải không? Được rồi!
Trần Thư gật đầu một cái, cái thứ hai ban thưởng hiển nhiên là tốt nhất. Hơn nữa hắn vừa vặn khoảng thời gian này có thể buông lỏng một chút.
Về vấn đề của Long Uyên, trừ thời điểm cần hắn, không nói tới việc có các Vương Cấp xuất thủ trấn áp, vai trò của hắn cũng không quá lớn.
Trần Thư lại cùng Tạ Tố Nam rãnh rỗi trò chuyện đôi câu, sau đó cúp điện thoại.
- Bạn học lớp mười hai…
Trong đầu hắn nhớ lại mặt của mọi người, sau đó ngã đầu lập tức ngủ mất.
Sáng ngày thứ hai.
- Tôi không thể bay vào thế giới của những bông hoa…
Trần Thư đang trong giấc mộng, đã bị điện thoại di động đánh thức, trong mơ mơ màng màng tiếp điện thoại.
- Trần Thư, ngươi đâu rồi?
- Mới mấy giờ chứ, gấp như vậy làm gì?
Trần Thư ngáp một cái, chỉ cảm thấy ngủ an ổn trước đó chưa từng có.
- Đại ca, đã gần 12 giờ rồi, chỉ chờ ngươi thôi đó!
- Ách..
Trần Thư xoa xoa đầu, thanh tỉnh lại:
- Không nên gấp gáp, báo ta cái tọa độ đi!
- Quán lẩu Ngon Quá Đi!
Tạ Tố Nam bất đắc dĩ cúp điện thoại, nói:
- Hắn vừa mới thức dậy, không cần phải để ý đến hắn nữa!
Tất cả mọi người đã thành thói quen, hoàn toàn không có để ý, mỗi người rối rít chuẩn bị vào ngồi.
- Tiểu tử này…
Thẩm Vô Song lắc đầu một cái, trong lòng vẫn có chút muốn thấy được Trần Thư.
- Nếu không, chúng ta chờ một chút?
Trên bàn, Đường Liệt mở miệng nói:
- Cũng là bạn học cũ, hay là đợi người đến đông đủ rồi ăn đi.
- Đường thiếu, đây là lời mà ngươi sẽ nói ra sao?
Thần sắc Tạ Tố Nam cổ quái, nhìn về Đường Liệt.
- Ách… Trước kia trẻ tuổi không hiểu chuyện mà thôi…
Đường Liệt lúng túng cười một tiếng, hắn ta một mực đều chú ý đến động tĩnh của Trần Thư.
Từ lúc Trần Thư giành giải vô địch cả nước, hắn ta cũng đã sợ, chớ đừng nói chi là vô địch thế giới bây giờ.
Hắn ta mở miệng nói:
- Ta thật ra thì có chút lo lắng, Trần Thư tới thì sẽ đóng cửa mất.
- Có đạo lý!
Mọi người hơi ngẩn ra, tiếp sau đó đồng loạt gật đầu một cái.
- Sẽ không chờ quá lâu chứ ?
Tạ Tố Nam mở miệng nói:
- Tiểu Tinh, nếu không, ngươi cưỡi chim đi đón hắn đi?
- Không cần.
Từ Tinh Tinh lắc đầu một cái, hắn cũng đã gặp qua thần kỹ của Thỏ Không Gian của Trần Thư.
- Tốc độ của hắn có thể còn nhanh hơn so với ta.
- So với ngươi còn nhanh hơn?
Tạ Tố Nam nhíu mày, nói:
- Không đến nỗi đấy đi, các ngươi đều là Bạch Ngân Cấp mà, còn không chạy lại hắn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận