Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 816: Người thì chưa chết nhưng mà ngại muốn chết rồi

- Hoa Quốc có Dị Không Gian mới xuất hiện sao?
- Đương nhiên là… không có rồi.
A Lương cười nói.
- Ngươi đoán xem tại sao bọn ta lại đen như vậy?
- Hai ngươi không đến Châu Phi để lấy đống đồ này đấy chứ!
- Chính xác!
A Lương nhướng mày nói.
- Ngươi và lão Vương đều đã đi ra nước ngoài rồi sao?
- Hai ngươi không bị ăn thịt mất á, đúng là may mắn.
Trần Thư lắc đầu, không ngờ hai người này dám đến Châu Phi để mạo hiểm.
- Phú quý tìm được trong hiểm nguy, ngươi hiểu không?
A Lương nói, rất tự hào.
- Đúng rồi, kỳ nghỉ hè này ngươi làm gì vậy.
- Lừa hai tên Vương Cấp Ngự Thú Sư, không đáng để nhắc.
Trần Thư nói rất nhẹ nhàng, cứ như hắn không hề để tâm đến Vương Cấp vậy.
- Ngươi? Lừa Vương Cấp?
Hai người họ quay đầu lại nhìn, họ đang nghi ngờ.
Với tính cách của Trần Thư thì hắn chém được đến mức nào thì toàn chém đến mức đấy.
- Không tin thì thôi.
Trần Thư nhún vai, quay đầu lại nhìn đống dược liệu, xoa xoa tay rồi nói.
- Hai ngươi chia nó ra đi. Ai thấy thì người đó có phần, ta tám phần, hai ngươi hai phần.
Hắn vừa nói xong thì Hôi Sắc Tiểu Điểu dùng kĩ năng để thu hồi hết chúng về luôn.
- Ngươi thôi đi!
Vương Tuyệt thở phào nhẹ nhõm, không ngờ hơn một tháng không gặp mà Trần Thư vẫn vô lý như vậy.
Ở đâu có cái luật lệ là ai thấy là ai được tám phần thế?
Ba người họ ngồi trong phòng khách, ăn thịt nướng, nói với nhau về trải nghiệm trong kỳ nghỉ hè này. Tiếc là mấy cuộc mạo hiểm của Trần Thư vô lý quá, vừa lừa Vương Cấp vừa đi thám hiểm di tích gì đấy…
- Ta nói thật mà, nếu không phải có tên thổ phỉ cướp chiến lợi phẩm của ta thì chắc ta có thể lừa được thi thể của một con Hoàng Kim Quân Vương về đấy.
Trần Thư nói liến thoắng, ánh mắt đầy vẻ tiếc nuối.
- Thổ phỉ gì cơ?
Lúc này, một giọng nói bình tĩnh vang lên.
- Hả?
Trần Thư giật mình, có một người nam đang đứng bên ngoài ban công, hắn ta đang cười.
- Hiệu… hiệu trưởng?
Hắn trợn tròn mắt lên, lãnh đạo không phải toàn đi từ cửa chính sao?
Tần Thiên nhướng mày, nói.
- Tên tiểu tử nhà ngươi lại đang nói xấu sau lưng ta đấy à.
Trần Thư nghiêm túc giải thích.
- Sao có thể chứ, ta nói giáo sư Liễu Phong là thổ phỉ.
- Ngươi đang nói ta sao?
Đúng lúc này, cửa ký túc xá bị đẩy thẳng ra, một người nam để đầu đinh hai tay ôm ngực, nhìn hắn với vẻ cực kỳ bình tĩnh.
- Không phải đó chứ, hai người cố tình trêu ta đó sao?
Khóe miệng Trần Thư giật giật, sao đến cả cách xuất hiện cũng kỳ dị đến thế nhỉ?
Khi hắn sắp rơi vào trầm tư thì hai người họ quay ra nhìn nhau, lắc đầu cười ngao ngán.
Tần Thiên nói.
- Được rồi, hôm nay bọn ta đến để chia giải thưởng cho ngươi.
- Thật sao?
Trần Thư rất bất ngờ, hắn vui lên ngay.
- Tuy tên tiểu tử nhả ngươi thích ném lựu đạn nhưng lần này may mà có ngươi, nếu không thì sẽ để hai gia tộc kia đạt được mục đích rồi.
Trong ánh mắt Tần Thiên có vẻ tán thưởng, ai mà ngờ được tên này lại cho nổ Không Gian Thông Đạo cơ chứ.
- Không phải là thật đó chứ?
A Lương và Vương Tuyệt quay sang nhìn nhau, thấy hiệu trưởng còn đích thân đến thế này, họ đã tin vài phần rồi đó.
Tần Thiên nói rất nghiêm túc.
- Ta thay mặt cho Trấn Linh Quân cảm ơn ngươi.
Sau đó, cả nơi đó rơi vào im lặng.
Trần Thư đang im lặng chờ đợi, hắn cứ thấy có gì đó không được đúng lắm nên hỏi.
- Xong rồi ạ?
- Xong rồi đấy.
- ??
Trần Thư trợn tròn mắt lên, nói.
- Ngươi đừng nói với ta đó là giải thưởng đó nhé.
Hắn hơi há miệng ra, biểu cảm như đang nói ngươi đang đùa ta đấy à. hắn bảo.
- Thịt Quân Vương, Hoàng Kim Chân Bảo, tài liệu Vương Cấp đâu hết rồi? Sao không có cái nào?
Tần Thiên nghiêm túc nói.
- Hết cách rồi, Khế Ước Linh của lão Giang bị thương nặng quá, dùng mất không ít tài liệu để chữa khỏi.
- Hiệu trưởng, ta ít học nhưng ngươi đừng có lừa ta đấy nhá.
Trần Thư thấy hơi nghi ngờ, hắn nói.
- Không phải là hai người đã chia nhau ăn hết rồi đó chứ?
- Ăn cái khỉ ấy.
Khóe miệng Tần Thiên giật giật, hắn ta đường đường là hiệu trưởng của Hoa Hạ học phủ, làm chuyện này được sao?
Cho dù là có làm thì cũng phải đợi sau khi nghỉ hưu chứ.
- Được rồi, Trần Thư, đúng là đã tiêu tốn mất rất nhiều đấy.
Liễu Phong đi đến gần, nói.
- Khế Ước Linh của lão Giang tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, để giữ tính mạng, chỉ có thể mời Truyền Kỳ Ngự Thú Sư của Tuyết Quốc ra tay thôi, cái giá không nhỏ đâu.
- Vậy sao?
Trần Thư có hơi kinh ngạc, hắn gật gật đầu, cũng tin hơn lúc trước chút rồi.
- Nhưng mà bọn ta cũng không thể để ngươi thất vọng quá được nên quyết định cho ngươi một giải thưởng đặc biệt.
Tần Thiên lấy ra một cái hộp một cách hết sức trịnh trọng, hắn ta nói.
- Sau khi thảo luận với bên quan chức, chúng ta quyết định có thể trao cho ngươi một huân chương Tinh Thần Cấp.
Câu nói đó được nói ra xong, A Lương và Vương Tuyệt đều bất ngờ vô cùng, ánh mắt họ đầy vẻ khó tin.
- Ồ.
Trần Thư chỉ gật gật đầu, hắn không hề quan tâm đến thứ này. Có phải giải thưởng vật chất gì đâu, thực sự không thể khiến hắn vui lên được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận