Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 399: Làm anh hùng một giây?

Ba người cơm no rượu say, mặc sức tưởng tượng một chút về tương lai, quay lại ký túc xá.
...
Sáng sớm hôm sau.
Trần Thư rất hiếm có tới Ngự Thú Quán đúng giờ, thi đại học sẽ không bởi vì ngươi là quán quân thi đấu mà mở ra đặc quyền.
Thẩm Vô Song sớm đã đứng chờ.
- Trần Thư!
Thẩm Vô Song không ngờ phá lệ lạnh danh, kỳ thật hắn lập tức có thể nhìn ra có người tới hay không?
- Đến rồi!
Trần Thư ăn bánh quẩy sữa đậu nành, giơ tay trả lời.
- Hứa Tiểu Vũ!
- Đến rồi.
...
Rất nhanh, điểm danh kết thúc, Thẩm Vô Song nhìn mọi người một cái, đúng lúc này, ngoài quán truyền tới tiếng xe rầm rầm.
- Chuyện còn lại để lên xe rồi nói! Theo ta!
Thẩm Vô Song vung tay, rời khỏi Ngự Thú Quán.
Lúc này trong trường học có một chiếc xe bus đang đỗ, bên trên viết xe chuyên dụng cho thi đại học.
Mà ở trước sau xe thì lại có hai chiếc xe của Trấn Linh Cục phụ trách mở đường.
Càng đáng chú ý hơn là, trên đầu mọi người, có một con chim to màu vàng đang phe phẩy hai cánh, khí tức đáng sợ tỏa ra.
Một Ngự Long Vệ cấp Bạch Ngân tự mình hộ tống cho bọn họ, có thể nói là một lần kinh lịch có mặt mũi nhất của mọi người.
- Mẹ kiếp, là ngươi.
Trần Thư lập tức nhận ra con chim to đó.
Vương Hiên Dương ở trên trời lộ ra vẻ mặt sầu khổ, hiển nhiên đã sớm biết được Trần Thư đến từ Nam Giang Nhị Trung.
Hắn không mở miệng, vẫn duy trì vẻ cao ngạo lạnh lùng của Ngự Long Vệ.
Bị thằng ôn này cuốn lấy, là thực sự khiến người ta sụp đổ. . .
Mắt thấy Vương Hiên Dương không trả lời, Trần Thư bĩu môi, nói thầm:
- Sớm muộn gì cũng đòi được của ngươi.
- ...
Thân thể mọi người run lên, lập tức tránh xa Trần Thư ba phần.
Ngươi con mẹ nó đúng là to gan lớn mật.
Nhưng nghĩ kỹ lại, hắn chính là Trần Thư.
Trong lòng mọi người bắt đầu cầu nguyện cho Ngự Long Vệ.
Đoàn người lần lượt lên xe bus, trực tiếp lái ra khỏi cửa trường Nam Giang Nhị Trung.
- Cấp ba cố lên.
- Cấp ba cố lên.
Ngoài cửa trường, học sinh các lớp khác, đồng thanh hò hét, cổ vũ cho học sinh thi đại học năm nay.
Hiệu trưởng đứng phía trước đám người, nhìn xe bus đi xa, vẫy vẫy tay, trong mắt có vẻ chờ mong.
Xe đi trên đường đều ưu tiên cho xe chuyên dụng thi đại học, đường đi thông suốt.
Hôm nay, cả nước đều sẽ nhường cho học sinh cấp ba!
- Hiện tại đọc lại danh sách tổ đội, các vị xem có sai sót gì không.
- Hứa Tiểu Vũ, Hạ Băng, Vương Thanh Hàn.
- Trần Thư, Tạ Tố Nam, Từ Tinh Tinh.
- ...
Cho tới khi mọi người xác nhận không có vấn đề, Thẩm Vô Song mới thở phào.
Xe bus một đường đi nhanh, buổi chiều liền tới trấn Tiểu Dương được xây dựng đặc biệt ở Liệt Dương Sơn Khâu.
Lúc này trấn nhỏ lộ ra vô cùng vắng vẻ, trừ các cửa hàng lớn ra thì không có bất kỳ Ngự Thú Sư xã hội nào.
Từ ba tháng trước, Liệt Dương Sơn Khâu đã bị phong tỏa, chỉ cho vào chứ không cho ra, dọn dẹp sân bãi cho học sinh thi đại học.
Hiện giờ Liệt Dương Sơn Khâu trên cơ bản đã trống không, cho dù là có Ngự Thú Đoàn ở lại thì chắc hẳn cũng không dám làm ảnh hưởng tới việc thi đại học.
- Đã qua nhiều ngày, cuối cùng lại được tới dị không gian.
Trần Thư ngồi trên xe bus, lộ ra có chút kích động, hắn đã hơn nửa năm rồi chưa tới dị không gian.
- Các vị, xuống xe đi.
Mọi người nhao nhao rời khỏi xe bus, khi Trần Thư đang muốn cất bước đi xuống.
Thẩm Vô Song vỗ vai hắn, nghiêm khắc nói:
- Hiện tại là thời kì đặc thù, không cho phép xằng bậy
Trần Thư vội vàng gật đầu, bộ dạng vô cùng thành thật.
Một đám người rất nhanh đã xuống xe, tới khách sạn đã được an bài trước.
Trên Trấn Tiểu Dương có mấy ngàn học sinh cấp ba tụ tập, trong mắt mỗi người đều mang theo vẻ tự tin, người đến người đi, cũng tràn ngập tinh thần phấn chấn bồng bột.
Trừ các trường trung học lớn của Nam Giang Thị ra, bốn thành thị xung quanh đều thi ở Liệt Dương Sơn Khâu.
Ba người Trần Thư vẫn ở cùng một phòng, cất hành lý xong.
Vốn muốn đi dạo trong trấn nhỏ, nhưng bên ngoài khắp nơi đều là nhân viên tuần tra, không khí lộ ra có chút áp lực.
Ba người cũng không còn hứng thú, ở trong khách sạn một ngày.
Sáng sớm hôm sau, hơn năm ngàn học sinh cấp ba tập hợp chỉnh tề, tới sâu trong trấn nhỏ.
Mọi người bước vào trong sương mù dày đặc, đồng thời mỗi người đều được nhận một cái ba lô, bên trong chứa nhu yếu phẩm như lều trại, nước uống.
Trần Thư không lĩnh ba lô quan phương, mà là mang theo balo hành quân cỡ lớn của mình.
Không có túi phân, hắn sống làm sao được.
Bởi vì có quan giám thị tùy thời giám thị hành vi của mỗi người, tất nhiên không lo lắng có khả năng ăn gian.
- Tới rồi, tới rồi.
Ba người Trần Thư xếp thành một đội đi tới cửa vào dị không gian.
Dưới tầm nhìn nhấp nhoáng, một trận khí tức nóng bức phả vào mặt, giống như lại quay về thời khắc giữa hè.
- Mẹ kiếp, mặt trời to thế.
Trần Thư híp mắt, nhìn về mặt trời, rõ ràng là bản tăng cường của mặt trời Lam Tinh.
Người tới tới cứ điểm của Trấn Linh Quân ở Liệt Dương Sơn Khâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận