Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 820: Ta thừa nhận vừa rồi nói chuyện có hơi to tiếng (2)

Gào!
Một Khế Ước Linh màu đỏ thẫm, thân hình như một con báo xuất hiện, dáng vẻ dữ tợn, phần thân sau còn có cả hai cái đuôi nữa.
- Ồ? Khế Ước Linh cấp SS à?
Trần Thư ngay lập tức đã nhận ra cấp độ của Khế Ước Linh này.
Hắn đã chiến đấu với các Khế Ước Linh ở nhiều cấp bậc khác nhau rồi nên có thể phân biệt ra được một cách nhanh chóng và chính xác.
Mặc dù Khế Ước Linh trước mắt này chỉ có cấp chín, thế nhưng khí thế của nó thật phi phàm!
- Vậy mà ngươi cũng có thể nhận ra được ư?
Trong mắt Lý Sâm có vẻ kiêu ngạo mà nói:
- Nếu ngươi không chắc sẽ thắng, vậy thì hãy nhận thua đi!
Trần Thư nghe vậy thì cười, sau đó hắn trực tiếp triệu hoán Slime cao chín mét ra.
- Hả?
Lý Sâm hơi giật mình, hắn ta không ngờ Khế Ước Linh của đối phương lại lớn đến như vậy!
Nhưng hắn ta có lòng tin tuyệt đối, cấp bậc đánh giá tiềm năng cũng đại biểu cho sức chiến đấu đấy!
Lý Sâm trầm giọng mà nói:
- Để ta đến thử thực lực của thiên tài đứng đầu đi!
Ngay khi hắn ta chuẩn bị tấn công thì không gian bên cạnh Slime đột nhiên nứt vỡ.
- Gâu gâu gâu!
Một con Husky nhảy nhót mà xuất hiện, nó đi đến bên trên đài tỷ thí.
Ánh mắt của nó nhìn về phía Khế Ước Linh ở đối diện, trong lúc nhất thời hơi sững sờ.
Đánh Khế Ước Linh yếu như vậy ư?
Thậm chí nó còn không dám phóng thích kỹ năng nữa là, nó lo rằng chỉ mới phóng ra cái là đã giết chết đối phương ngay tắp lự mất.
Husky kêu lên, nghĩ thầm thế mà lại có Khế Ước Linh ngu xuẩn đến mức như vậy.
Cảm giác vượt mặt người ta về trí thông minh khiến cho nó nở một nụ cười tự mãn!
- Ngươi?
Lý Sâm trợn to hai mắt rồi chỉ vào u Dương Bảo mà nói:
- Không phải ngươi nói hắn không phải là Hắc Thiết Cấp sao?
- Ta không phải thật mà!
Trần Thư nhún vai, chỉ thấy không gian bên cạnh hai Khế Ước Linh lại vỡ ra.
Một con thỏ mập mạp nhảy ra, nó còn mang theo cả một củ cà rốt khổng lồ dài ba mét, tràn ngập cảm giác áp bách.
- Vù vù ~
Đôi mắt của nó tinh ranh, không ngừng đánh giá Khế Ước Linh của đối phương, trong mắt hiện lên chút kích động.
- Vù ~
Khế Ước Linh của Lý Sâm run rẩy, ngay lập tức nhận thấy có điều gì đó không ổn, đặc biệt là cảm giác ớn lạnh không thể giải thích được ở mông nó…
- Ngươi có ba Khế Ước Linh ư?
Vẻ mặt Lý Sâm cứng lại, trong lúc nhất thời có chút sững sờ.
Rốt cuộc thì bản thân đã làm cái chuyện ngu ngốc gì thế này?
Con mẹ nó, vậy mà ta lại muốn thách đấu một Ngự Thú Sư Bạch Ngân Cấp ư?
Trần Thư nhếch mép cười rồi nói:
- Có thể bắt đầu được rồi đấy!
- Vù vù ~
Thỏ Không Gian trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa, thuấn di đến trên không trung, chuẩn bị đánh cho đối phương bất tỉnh trước đã rồi lại tỉ mỉ tra tấn sau.
Kết quả, nó thế mà lại đánh vào khoảng không!
Đương nhiên không phải bởi vì đối phương tránh thoát mà là Lý Sâm đã thu hồi Khế Ước Linh trước một bước rồi.
Hắn ta và đối phương kém nhau đến hai đẳng cấp lớn, thế này còn đánh cái quần què gì nữa chứ!
Trần Thư nhướng mày rồi hỏi:
- Ngươi nhận thua đấy à?
- Đại ca… Ta thừa nhận vừa rồi nói chuyện có hơi to tiếng chút…
Lý Sâm cười khan rồi nói:
- Có khi nào mà thật ra chúng ta chỉ đang đùa với nhau thôi không…
- Đương nhiên có thể chứ!
Trần Thư đi đến rồi nói:
- Bây giờ ngươi đang nợ ta một yêu cầu!
Ánh mắt của hắn rất quái dị, nhìn đi nhìn lại mà đánh giá Lý Sâm, hắn không nhịn được mà cười he he.
- Đại ca, ta là người đứng đắn, bán thân không bán nghệ đâu!
- Hả?
- Á… Bán nghệ không bán thân!
- Xéo đi!
Trần Thư quát lớn:
- Ngươi bán cái gì thì liên quan gì đến ta chứ!
Lý Sâm phàn nàn mà nói:
- Đại ca, ngươi muốn thế nào đây?
- Đơn giản lắm!
Trần Thư búng tay một cái rồi nói:
- Giúp ta chiêu mộ thành viên!
- Chiêu mộ ai cơ?
- Ta thấy thiên phú của ngươi không tồi, chắc hẳn cũng là số một số hai trong đám tân sinh năm nay!
Trần Thư cười cười mà nói:
- Ít nhất phải có bốn mươi người trong số năm mươi người đứng đầu trong những tân sinh phải gia nhập Niệu Tố Đại Xã Đoàn của ta!
- Sao có thể làm được cơ chứ?
Lý Sâm kinh hô, có người hoặc là gia nhập vào Ngự Thú Hội, hoặc là không tham gia xã đoàn nào, muốn tập hợp đủ bốn mươi người thì quá khó rồi!
Trần Thư mỉm cười rồi trực tiếp xách một con đao mổ heo ra, kề vào cổ Lý Sâm.
- Bây giờ thì làm được rồi chứ?
- ...
Hai mắt Lý Sâm co rụt vào, thân thể cũng khẽ run rẩy, không phải là làm thật đấy chứ?
- Nếu không làm được thì ta sẽ chặt ngươi ra!
- ...
Sắc mặt Lý Sâm gần như xanh mét. Con mẹ nó, đây không khỏi cũng ác quá rồi ấy chứ?
Có ai hở tí là rút đao mổ heo ra không hả?
Trần Thư cười cười mà nói:
- Cơ hội đã được trao cho ngươi, ngươi phải học cách trân trọng nó đấy!
- Ta nhất định sẽ… hoàn thành nhiệm vụ!
Lý Sâm nuốt một ngụm nước bọt, chỉ có thể nghĩ cách để thoát thân trước đã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận