Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1762: Có ngươi, là phúc phận của ta… (2)

- Ta thấy không thể tiếp tục kéo dài được nữa, trực tiếp dùng một chiêu thái dương nổ lớn! Ngay cả các ngươi cũng nhìn thấy liệt nhật màu trắng ngày đó, vậy mới có thể cường thế bức lui toàn bộ hung thú…
- ...
Cha Đại Lực cảm thấy vô cùng đặc sắc, bộ dáng vẫn chưa thỏa mãn.
- Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi.
Trần Thư liếm môi một cái, miệng đắng lưỡi khô.
- Lần sau nói cho các ngươi i, ta cùng tam đại Thú hoàng ở [Sào huyệt Ác ma].
Hai người liên tục gật đầu, chỉ là nghe tên thôi đã thấy tương đối có lực hấp dẫn…
- Đúng rồi, Đại Lực, đám người A Lương đâu? Ta không liên lạc được với bọn hắn.
- Ta nghe ngóng được, hình như vẫn đang trong Dị không gian đi săn.
Đại Lực mở miệng nói:
- Hiện tại bọn hắn đang đứng đầu bảng đội nhóm bạch ngân đấy!
- Mạnh như vậy?
Trần Thư nhíu mày, ngược lại nghĩ đến chính phủ lập bảng xếp hạng, cũng là vì khích lệ mỗi đại Ngự Thú sư.
- Ta cũng nghe nói, hiện tại bọn hắn rất lợi hại, phối hợp cũng tốt, vẫn luôn đang đi săn.
Trong mắt Đại Lực có chút tiếc nuối, đáng tiếc chính mình chỉ là người thường, không thể rong ruổi chiến trường.
Nhưng nghĩ đến hắc ám liệu lý của mình, trong lòng cảm thấy được an ủi.
Đồng thời quyết định, hắn nhất định phải tiếp tục đi theo con đường này!
- Không hổ người ta đào tạo!
Trần Thư gật đầu một cái, nói:
- Ta phải cho gửi tin nhắn cho họ, để bọn hắn vừa ra là sẽ tới tìm ta.
Bây giờ đã hơn một năm rồi.
Tinh Không di tích có thể lại lần nữa mở cửa ải, bồi dưỡng Ngự Thú sư nhân loại, loại trừ danh ngạch trước đó đáp ứng phân cho Tuyết quốc ta, danh ngạch còn lại đương nhiên vẫn là muốn cho đám người A Lương.
- Di tích đại khái còn có thể bồi dưỡng Ngự Thú sư mười năm…
Trần Thư đối với tình huống của Tinh Không di tích cũng khá hiểu, đồng thời thở dài:
- Đáng tiếc không thể lại mượn sức mạnh của nó tới tác chiến.
Bây giờ tinh thần điểm còn lại, chỉ có thể dùng để duy trì vận chuyển cơ vận của di cùng bồi dưỡng Ngự Thú sư, không thể triệu hoán Tinh thần cự nhân.
Dưới sự trợ giúp của Trần Thư, di tích mấy trăm năm chỉ có thể duy trì mười năm tuổi thọ còn lại.
Hiện tại mỗi ngày Tinh linh đều đang chờ trong di tích, qua lại lẩm bẩm một câu:
Có ngươi, là phúc phận của ta…
Ngày hôm sau, Long Uyên thành.
- Lại tới rồi…
Trần Thư đi tới trong tầng hầm ngầm của Long Uyên, trong lòng ngược lại không có áp lực.
Hắn đã quấy nhiễu [Sào huyệt Ác ma] đến long trời lở đất, đối với [Long Uyên] đương nhiên cũng không sợ hãi gì cả.
- Tới rồi?
Lão nhân trông coi thông đạo Long Uyên mở hai mắt đục ngầu nhìn về Trần Thư có chút tán thưởng.
Không liên quan tới thực lực của hắn, mà là bởi vì hắn dựa vào sức một mình, cứu mấy trăm ngàn đồng bào.
- Tiền bối…
Trần Thư mỉm cười, trong mắt đã có một điểm kính ý.
Mặc dù đối phương không có một chút khí tức, nhưng hắn lại có thể phát giác được, đây tuyệt đối là một cường giả!
Lão nhân quan sát Trần Thư, thản nhiên nói:
- Làm không tệ.
- Cảm ơn tiền bối khen ngợi.
Thân thể Trần Thư chấn động, sau đó xoa xoa đôi bàn tay, nói:
- Cái kia… Có phần thưởng ư?
-???
Lão nhân thoáng chốc ngây ngẩn cả người, đừng trực tiếp như vậy chứ?
Trong mắt tiểu tử ngươi chỉ có tiền thôi à?
Hắn ta yên lặng, đã ý thức được Trần Thư là một nhân vật hó chơi, quả quyết nhắm mắt lại không phản ứng gì.
Trần Thư lại hỏi tới vài câu, nhưng đều không được trả lời.
Trong mắt của hắn có quang mang của tội phạm dường như muốn lột bới lão nhân, không chừng treo bảo vật trên người…
Nhưng nghĩ tới thực lực của đối phương, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, hai tay trống không rời khỏi tầng hầm.
- Tiểu tử này…
Trong lòng Lão nhân nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi cảm thấy chính mình sắp bị cướp.
Hắn ta nhìn bóng lưng rời đi của Trần Thư, lẩm bẩm:
- Xem ra phải sớm nghỉ hưu rồi…
Long Uyên thành, trung tâm quảng trường。
Hơn trăm người ngồi vây chung một chỗ, đang bàn luận về chuyện gì đó.
Mà Trần Thư cũng ở trong đó, ngồi cùng Đại Lực, chờ hội nghị bắt đầu.
Người tham gia hội nghị, lần này ngoại trừ thành viên nhiệm vụ hộ tống, còn bao gồm đám người Tần Thiên, Vương Sách cường giả Vương cấp nhị tinh.
- Thiếu mười ba Hoàng kim Ngự Thú sư…
Trần Thư nhìn xung quanh, đại khái đoán chừng được số người thương vong.
Dù sao lúc đó hải vực gặp nguy cơ cực cao, Vương cấp còn có năng lực bảo vệ tính mạng, nhưng Hoàng kim Ngự Thú sư gặp phải Vương cấp lãnh chúa, chính là cửu tử nhất sinh.
- Đáng tiếc, đều là mầm non của Vương cấp…
Hắn lắc đầu, đã có chút cảm khái.
Người hi sinh người đều là Hoàng kim tam tinh, cách Vương cấp chỉ có một bước, đều là nhân vật nổi tiếng trong nước, nhưng vẫn không một tiếng động mà mất mạng.
Đúng lúc này.
Thân ảnh Lão gia tử dậm chân đi tới, trong nháy mắt đi tới trung tâm đám người.
Trong chốc lát, hơn trăm người cùng im lặng, quảng trường thoáng chốc trở nên yên tĩnh.
- Các vị vất vả rồi.
Sắc mặt lão gia tử trang trọng, nhìn về phía mỗi người, sau đó chậm rãi khom lưng cúi đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận