Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 925: Vừa thích ăn vừa thích chơi

- Ta nhớ là Bạch Dương cách đó cũng không xa nhỉ?
Hắn sờ sờ cằm, trên đường kéo bảy người tiến phía trước, cuối cùng đến một ngôi nhà lớn gần đấy.
- Quả nhiên là Bạch thiếu!
Hắn cười cười rồi nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
- Tất cả nhờ vào ngươi đó!
Nói rồi hắn liền treo toàn bộ túi phân lên trên cây đại thụ…
Nhìn một màn phía trước, Trần Thư phủi phủi tay rồi ngâm nga:
- Hồ lô oa, hồ lô oa, trên cây có bảy tiểu oa…
Lúc Trần Thư ngâm nga quay trở về.
Sắc mặt Trần Thư khẽ giật mình, ngay lập tức nhìn về phía bụi cỏ ở phía xa.
- Ai?
Nhưng mà không có bất kì ai đáp lại.
- Nếu như không ra ngoài thì ta chỉ đành ném đao mổ heo thôi!
- Tội phạm ca! Không được!
Một tên nam sinh ngay tức khắc từ trong bụi cỏ đứng dậy, vẻ mặt vô cùng hoảng loạn.
- A? Là Đường thiếu sao?
Trần Thư nhìn về phía đối phương một lúc liền nhận ra.
Chính là bạn học cao trung Đường Liệt!
- Là ta đây tội phạm ca!
Đường Liệt gãi gãi đầu, gượng cười rời khỏi bụi cỏ nhưng trong lòng vẫn hoảng một phen.
Hắn ta cảm thấy chính mình dường như thấy toàn bộ quá trình của tên tội phạm quốc tế.
Trần Thư giật giật lông mày, nói:
- Ngươi cũng đến đảo Thánh Ngự sao?
- Hơ… Vận khí tốt thôi, may mắn được đến cuộc thi Hải Tuyển.
- Đúng là khá may mắn nhỉ.
- ...
Vẻ mặt Đường Liệt sững sờ, nói:
- Lâu ngày không gặp, ngôn từ của tội phạm ca vẫn sắc bén… như cũ!
- Bớt nhiều lời đi, vừa nãy ngươi đã nhìn thấy gì rồi?
Sắc mặt Trần Thư bình thản, quơ quơ trong tay con đao mổ heo.
- Ta…
Vẻ mặt Đường Liệt trắng bệch, cơ thể không chịu nổi mà run lên.
Hắn ta chẳng qua chỉ tản bộ một chút sau bữa cơm thôi, ai biết được kết quả là sẽ gặp phải tên tội phạm này chứ…
- Không cần phải căng thẳng, ta đã không còn là ta của trước đây nữa rồi!
Trần Thư bước tới ôn hòa nói:
- Bây giờ ta đã thu lại hết tài năng rồi, sẽ không dễ dàng động thủ đâu! Ngươi ăn ngay nói thật là được!
- ...
Mặc dù trong lòng Đường Liệt muốn tin tưởng, nhưng vấn đề là bảy người trong túi phân phía xa kia vẫn không ngừng lắc lư đó!
Nếu như một màn nói linh tinh không ngừng khiêu chiến giới hạn chịu đựng trong lòng của hắn thì…
Sắc mặt Trần Thư lạnh lẽo nói:
- Cuối cùng đã nhìn thấy cái gì?
- Kì lạ! Hình như có người đang nói chuyện với ta thì phải?
Ánh mắt Đường Liệt có chút không hiểu, tự biên tự diễn, trên trán đã xuất hiện mồ hôi lạnh.
- Không hổ là Đường thiếu, khả năng lĩnh hội vẫn xuất chúng!
Trần Thư nhếch miệng cười một tiếng, gật đầu tán thưởng rồi quay người rời khỏi nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận