Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1537: Tiểu Trần! Mở nồi! Đồ này bổ lắm!

- Nó thật sự là Khế Ước Linh của ngươi sao?
- Làm sao vậy? Tần ca?
Đám người Liễu Phong không hiểu rõ nguyên do nên mới có biểu cảm như vậy sao?
Mặc dù lời nói của Tiểu Tinh Linh có hơi dũng mãnh, nhưng có biểu hiện của ba con Khế Ước Linh trước đó của Trần Thư, bọn họ ngược lại cũng có thể chấp nhận được.
- Khế Ước Linh của ta… ngươi đã từng thấy qua rồi sao!
Tần Thiên hít sâu một hơi, Chi Điểu trên tay phải xuất hiện, dường như nó có chút sợ hãi, không dám tiến lại gần Tiểu Tinh Linh.
- Gặp qua rồi?
Đám người Liễu Phong đồng loạt kêu lên, trong mắt có vẻ kinh ngạc.
Mặc dù bọn họ chưa từng đi qua dị giới, nhưng dựa vào lời tự thuật của Khế Ước Linh, nhân loại vẫn tạo dựng được ranh giới với dị giới.
Nó chỉ có một đặc điểm, chính là rộng! Rộng đến mức gần như vô cùng vô tận!
Hơn nữa trên mảnh đất này có vô số sinh linh đang sinh sống, ngoại trừ nhân loại, còn có các chủng tộc khác nhau, điều này cũng khiến Khế Ước Linh của nhân loại trở nên đa dạng và phong phú với số lượng chủng tộc nhiều đến mức khó mà tính ra được.
Bởi vì sự khổng lồ của Dị giới, nên chỉ có số lượng rất nhỏ các Khế Ước Linh có khả năng nhận thức.
Nhưng không nghĩ tới, bây giờ bọn họ lại gặp phải loại chuyện này.
- Các ngươi không phải là kẻ địch đấy chứ…
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, nhìn bộ dạng của Lục Sắc Chi Điểu, hắn ta suy đoán.
- Địch nhân của bản đại vương nhiều vô kể!
Tiểu Tinh Linh chống nạnh, nhìn Lục Sắc Chi Điểu phía xa xa đánh giá từ trên xuống dưới
- Tiểu Đằng, vì sao ta không có ấn tượng nhỉ?
Lục Sắc Chi Điểu không những không đến gần Tiểu Tinh Linh, mà nó còn trốn vào trong tay áo của Tần Thiên.
- ...
Đám người Liễu Phong giật giật khóe miệng, rốt cuộc ai mới là Hoàng Kim, ai là Vương Cấp đấy?
- Không phải kẻ thù…
Vẻ mặt Tần Thiên cổ quái, nói.
- Khế Ước Linh của ta nói, trước kia nó từng làm dây thừng gói thức ăn của Tiểu Tinh Linh…
- ...
- ...
- ...
Trong lúc nhất thời, toàn trường trở nên yên tĩnh không tiếng động, trong mắt mọi người đều là ngạc nhiên và rung động.
Ngươi đang đùa chúng ta đó à?
Liễu Phong giật giật khóe miệng, hỏi.
- Tần ca, ý ngươi là để Vương Cấp gói đồ ăn hả? Ngươi đùa ta à?
Thậm chí hắn ta còn không dám tưởng tượng ra cấp bậc thực sự của Tiểu Tinh Linh nữa, rốt cuộc khế ước này là thứ gì thế này…
- Ngươi ngốc à…
Tần Thiên liếc xéo Liễu Phong, nói tiếp.
- Đây là Khế Ước Linh đầu tiên của ta, khi đó nó chỉ mới là cấp bậc cơ sở mà thôi.
- Ách…
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, nhưng chuyện này cũng đủ chấn động rồi.
Tiềm lực của Lục Sắc Chi Điểu không hề yếu, nếu không cũng không có khả năng trở thành Khế Ước Linh chủ lực của Tần Thiên.
- Mẹ nó! Tiểu Lục, thật sự là ngươi sao?
Hai mắt Tiểu Tinh Linh tỏa sáng, dường như đã nhớ ra gì đó.
- Ta còn cho rằng không cẩn thận nướng mất ngươi rồi chứ, hóa ra ngươi là khế ước linh của nhân loại sao?
Nó lập tức bay đến bên cạnh Tần Thiên, muốn ngắm nhìn Tiểu Đằng nhà mình ngày nào.
Lục Sắc Chi Điểu rụt rè e sợ nhô đầu ra, dường như nó đang nói chuyện với Tiểu Tinh Linh.
- Ngươi lớn lên nhanh thật đấy…
Tiểu Tinh Linh sờ Tiểu Đẳng, dường như nó đang nhớ lại chuyện cũ.
Mọi người nhìn hai con Khế Ước Linh trao đổi hòa bình với nhau, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười vui vẻ.
Hóa ra, Khế Ước Linh cũng giống nhân loại, đều có cảm tình…
Nhưng mà, thế cục thay đổi nhanh chóng, Tiểu Tinh Linh di động tay phải, lập tức bắt lấy Chi điểu trong nháy mắt !
- Nhanh lên! Tiểu Trần! Mở nồi mở nồi! Thứ này bổ lắm!
- !
Mọi người lập tức trợn mắt há hốc mồm, tất cả mọi người đều như bị sét đánh ngang tai…
Mẹ nó đang nói đùa sao?
- Móa nó!
Khóe miệng Trần Thư giật giật, đầu hắn bây giờ cũng quay mòng mòng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một mình ngươi là Khế Ước Linh phụ trợ của Hoàng Kim cấp, lại muốn thịt Khế Ước Linh chiến đấu của Vương Cấp?
Vèo vèo vèo…
Lục Sắc Chi Điểu lập tức đột kích, nhưng dường như có bóng ma trong lòng, khi sắp chạm vào Tiểu Tinh Linh, nó lại cưỡng ép dừng lại.
Nó hơi dùng sức, co người lại, không dám nhô đầu nữa.
- Ách… Hiệu trưởng, xin lỗi, nó nói đùa thôi…
Trần Thư bắt Tiểu Tinh Linh lại, giải thích với Tần Thiên một chút.
- Ngươi chắc chắn chứ? Sao ta lại cảm giác là thật thế?
Tần Thiên nhíu mày, trong mắt đều là cổ quái, lão cũng không nghĩ đến sẽ còn có loại chuyện này.
- Là đùa thật mà…
Trần Thư gật đầu nói.
- Nó cũng giống ta, đều thích làm bầu không khí sôi động lên ấy mà…
- Nó chỉ đang đùa với ngươi thôi…
Tần Thiên lắc đầu, không so đo nữa, lão mở miệng nói.
- Quản tốt một chút đi, nếu gặp người lạ mà còn như thế này rất dễ dàng đắc tội đấy.
Trần Thư vội vàng gật đầu, vác Tiểu Tinh Linh lên trên bả vai mình.
Hắn cũng không ngờ đến con hàng này dám to gan nghĩ đến cả chuyện em Khế Ước Linh của Tần Thiên thành đồ ăn.
Nhưng mà… Nó thật sự có thể ăn được sao?
Trong lúc lơ đãng, Trần Thư cũng vô thức nuốt nước miếng, kết quả lập tức bị Tần Thiên tát bốp vào đầu.
- Ngươi đang nghĩ cái gì đấy, ngươi cũng muốn ăn nó đấy hả?
- Làm sao có thể chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận