Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1757: Hiệu trưởng, ngươi xem ta là hạng người nào?

- Một bình mà có nhiều như vậy sao?
Hắn tự lẩm bẩm, ngược lại nhìn về phía Liễu Phong, nghiêm trang hỏi:
- Lão sư, khố phòng của chính phủ ở đâu thế?
- Ở học phủ…
Liễu Phong theo bản năng thốt ra, nhưng nháy mắt dừng lại.
Trong mắt của hắn ta có vẻ không thể tưởng tượng nổi, Trần Thư hai mắt sáng lên, quát:
- Ngươi muốn làm gì?
- y… Chỉ đơn thuần là muốn ngắm cảnh thôi mà…
- Ngắm cảnh?
Giọng Liễu Phong vang lên, nói:
- Tiểu tử ngươi có phải nghẹn đến ngu người rồi không?
- Không có.
Trần Thư nhún vai, nói:
- Trong lòng ta vẫn luôn mong mỏi, nhưng chưa từng tận mắt tham quan, có chút tiếc nuối.
- Dẹp đi!
Liễu Phong liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Người mà cũng có lòng mong mỏi ư?
- Nghe lão sư khuyên một lời, chúng ta đi theo chính đạo, được hay không?
- Ta chỉ hỏi một chút thôi mà…
Trần Thư thở dài, trong lòng đã bình tĩnh lại, nói:
- Lão sư, ngươi có biết nơi nào có thể lấy được lượng lớn cơ sở tài nguyên không?
Đối với hắn mà nói, Hoàng kim vật liệu thực sự rất tốt, vấn đề chính là cơ sở tài nguyên!
Liễu Phong ngơ ngác, hỏi:
- Ngươi muốn cái này làm gì? Bồi dưỡng thế lực tội phạm của ngươi sao?
- Không có, dành cho ta dùng.
- Ngươi dùng?
Trong mắt Liễu Phong đã có mấy phần nghi vấn cùng khó hiểu, nói:
- Những vật kia không gia tăng thực lực của ngươi.
- Ta thực sự có việc gấp cần dùng…
Trần Thư nhíu mày, chân thành nói:
- Ta muốn dùng nó tìm thấy ý nghĩa của sinh mệnh!
-???
Liễu Phong khẽ nhếch miệng, nói:
- Nói tiếng người!
Trần Thư liếc qua bốn phía, sau đó hạ giọng nói:
- Nó có… liên quan đến Đạn hạt nhân!
- !
Liễu Phong thần sắc chấn động, nháy mắt đã có chút hứng thú, nói:
- Cơ sở vật liệu có thể phối trí!
- Tất nhiên.
Trần Thư gật gật đầu, nói:
- Chỉ cần một vạn phần vật liệu cấp thấp thuộc tính hóa là có thể chế tạo ra một viên đạn hạt nhân!
- Một vạn phần?
Liễu Phong mở to hai mắt nhìn, nói:
- Quá lãng phí!
- Lão sư, đây chính là đạn hạt nhân đấy!
Trần Thư mở miệng nói:
- Ngươi suy nghĩ một chút giá trị của nó, ta cảm thấy rất có giá trị.
- ...
Liễu Phong rơi vào trầm mặc, nghĩ đến bạch sắc quan mang dâng lên trên biển quả thật có chút động tâm.
Đối phó cao cấp hung thú tác dụng không lớn, nhưng miểu sát thú dữ cấp thấp lại quá ổn!
- Ta có thể cùng chính phủ hợp tác một phen!
Trần Thư nhíu mày, trong mắt đã có điểm suy tư.
Đúng lúc này, một thanh âm đột ngột vang lên:
- Hợp tác cái gì?
Chỉ thấy Tần Thiên đột nhiên xuất hiện bên cạnh hai người, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên.
- Mẹ nó! Hiệu trưởng, ngươi đi ra từ chỗ nào đấy?
Trong lòng hai người chấn động, dĩ nhiên không phát giác được một chút khí tức.
- Ban công đi.
Tần Thiên nhún vai, nói:
- Hiện tại ta cảm thấy, người đứng đắn đều không đi cửa chính.
- ...
Hai người kinh ngạc im lặng, không nghĩ tới Tần Thiên lại dưỡng thành thói quen này.
- Tiểu tử ngươi mới vừa nói hợp tác cái gì?
Tần Thiên nhíu mày, trong mắt đã có tia hứng thú.
Liễu Phong thấp giọng giải thích với hắn một phen.
Nghe thấy mấy chữ Đạn hạt nhân hai, Tần Thiên cũng thần sắc chấn động, trong mắt đã hướng về phía đó.
Rõ ràng, tư thế ném loạn đạn hạt nhân của Trần Thư đã in sâu vào đầu của mỗi người.
Tần Thiên cau mày, nói:
- Không hạn chế số lượng ư?
Trần Thư chắc chắn nói:
- Không có, chỉ cần có vật liệu, ta có thể phối trí được nhưng yêu cầu một chút thời gian!
Người trên mình không thể có quá nhiều cơ sở tài nguyên.
Nhưng chính phủ cũng không thiếu, hoàn toàn có thể cung ứng cho Trần Thư phối trí.
- Chỉ cần một vạn năm ngàn phần vật liệu cấp thấp, ba phần Hoàng kim vật liệu, cộng thêm một trăm triệu tài nguyên tiền Hoa Hạ, ta có thể cung cấp cho chính phủ một bình!
- Vừa rồi không phải là một vạn phần ư?
- Ta miễn phí phối trí sao?
Trần Thư nhếch miệng, nói:
- Ta cũng muốn nhận lượng.
- ...
Tần Thiên sờ cằm, lẩm bẩm:
- Hiệu quả dược tề kia quả thật không tệ…
Ánh mắt của hắn ta độc đáo, bây giờ chính vào thời loạn thế, đồ vật này là vật tư chiến lược, thậm chí có thể làm đòn sát thủ, trong nháy mắt hủy diệt vô số phổ thông hung thú.
- Nhưng quá mắc…
Hắn lắc đầu, suy tính giá đạn hạt nhân.
Trần Thư mở miệng nói:
- Vật hiếm thì quý, đây chính là đạn hạt nhân duy nhất toàn cầu có thể sử dụng!
Khoa kỹ vũ khí đạn hạt nhân của mỗi quốc gia thế lực đều có, nhưng không dám thả xuống, bức xạ hạt nhân sẽ không ảnh hưởng hung thú, sẽ chỉ khiêns nhân loại gieo gió gặt bão.
- Một vạn năm ngàn phần…
Tần Thiên hai mắt nhắm lại, dường như đang ý thức được cái gì, hỏi:
- Ta muốn hỏi một chút, tiểu tử ngươi đã ăn bao nhiêu tiền hoa hồng?
- ...
Trần Thư nháy mắt mở to hai mắt nhìn, sau đó đấm ngực dậm chân mà nói:
- Hiệu trưởng, ngươi coi ta là loại người nào?
Tần Thiên thản nhiên nói:
- Tội phạm Nam Giang.
- ...
Trần Thư thở dài, nói:
- Vẫn là ngài thông minh, nói thật đi, thựa ra chỉ cần tám ngàn phần là có thể phối trí một bình!
- Thật?
Bạn cần đăng nhập để bình luận