Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1375: Trần Thư hắn…Phán quyết bao nhiêu năm? (2)

- Hâm mộ thật, Diệp lão đầu làm ta cũng muốn về hưu.
- Ngươi về hưu?
Diệp Thanh khóe miệng giật một cái, nói:
- Ngươi mẹ nó không phải đại học còn chưa tốt nghiệp ư?
Hắn trừng to mắt, từ trước tới nay chưa từng gặp qua ai không hợp lẽ thường như vậy.
Còn chưa vào nghề đã muốn về hưu?
- Cả hai có xung đột gì à?
Trần Thư mặt mũi tràn đầy vô tội nói:
- Phía chính phủ sẽ cho ta tiền hưu chứ?
- Cho cái rắm!
Diệp Thanh lắc đầu, quay người rời khỏi phòng, đồng thời nói:
- Tin tức về cấm vụ không được thông báo cho những người khác, chỉ cần thông báo cho phía chính phủ là được.
- Ta hiểu rồi.
Trần Thư gật gật đầu, loại chuyện này không cần thiết công khai, nếu không chỉ gây nên khủng hoảng trong quần chúng.
Hai người cùng nhau rời khỏi phòng, mà ở ngoài phòng, đám người Trương Phong ngược lại vẫn luôn chờ.
Vừa thấy bọn hắn đi ra, Trương Phong lập tức nhích lại gần, trong mắt có sầu bi.
- Trương thúc!
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, phất phất tay, lên tiếng chào hỏi.
- ...
Trương Phong yên lặng không nói, nhìn Trần Thư một cái thật sâu, tiếp đó quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh, nói:
- Diệp lão, Trần Thư hắn… Phán quyết bao nhiêu năm?
- ???
Vẻ mặt Trần Thư trì trệ, nháy mắt bị làm cho ngây ngốc, cái gì gọi là phán
quyết?
- ...
Diệp Thanh cũng ngây ngẩn cả người, tiếp đó liền thở dài, nói:
- A, đáng tiếc, còn trẻ như vậy…
Dứt lời, lão cũng không quay đầu lại rời khỏi Thanh Nguyên sâm lâm.
Trong lúc nhất thời, bốn người Trương Phong đồng loạt nhìn Trần Thư, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
- Không phải…
Khóe miệng Trần Thư giật một cái, dăm ba câu liền đưa ta vào tròng?
- Tiểu tử thúi, ngươi…
Trương Phong giơ tay lên, một bộ muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, tất cả đều hóa thành một tiếng thở dài.
- Không phải, Trương thúc, ta không sao!
Trần Thư vuốt vuốt đầu, thật sự không nghĩ đến Diệp Thanh sẽ chỉnh hắn một tay…
- Không cần an ủi ta.
Trương Phong lắc đầu, chậm chậm nói:
- Có cái gì Trương thúc có thể làm vì ngươi không?
- ...
Trần Thư là thật sự không nói nên lời.
Triệu Vũ bên cạnh nói:
- Đoàn trưởng, chuẩn bị cho tội phạm ca một đôi giày sắt, đạp máy may có thể dễ dàng một chút.
- ???
Trần Thư quay đầu rời đi, hoàn toàn không muốn phản ứng với đám người Trương Phong.
Trương Phong vội vã đuổi kịp, nói:
- Tiểu Trần, ta cảm thấy cái này thật sự có thể đó.
- Trương thúc, trong ngục giam không mang vào được.
Trần Thư theo bản năng nói, tiếp đó lấy lại tinh thần, nói:
- Không đúng, ta lại không có bị phán hình, có thể mang vào hay không liên quan cái rắm gì tới ta?
- ...
Trương Phong mở miệng nói ra:
- Có thể xử lý quan hệ một chút..
- A…
Trần Thư quay đầu nhìn về Trương Phong, vô cùng nghiêm túc nói:
- Trương thúc, ta thật sự không có chuyện, ta là Ngự Long Vệ!
- Mặt khác, ngươi cảm thấy người bị phán hình có thể vui vẻ như ta sao?
Nói xong, khóe miệng của hắn cong lên, đã có một nụ cười rực rỡ, muốn để Trương Phong yên lòng.
Trương Phong chăm chú nhìn hắn thật sâu, chậm chậm nói:
- Tiểu tử thúi, ngươi thật sự đã… trưởng thành.
- ???
- Đã học được cách dùng nụ cười để che dấu bi thương.
- Thôi dẹp đi.
Trần Thư không lưu lại, nhanh chân rời khỏi [Thanh Nguyên sâm lâm].
Nếu như không phải bởi vì thân phận Trương Phong, hắn đã sớm dùng túi phân để giải thích…
Đồng thời, trong lòng hắn vụng trộm nguyền rủa Diệp Thanh: Đời này nhảy quảng trường đều gặp phải đại gia!
Mấy ngày sau đó, nhà hàng Thanh Nguyên.
- Vẫn là hương vị ban đầu.
Trong mắt Trần Thư có vẻ cảm khái, bàn ăn trước mặt bày đầy đủ các loại mỹ thực hung thú như Băng Dã Thỏ kho, Linh Vĩ Ngư hấp.
Bốn năm trước, lúc ấy Chu Thực là đoàn trưởng Ngự Thú Đoàn 666, cũng là cậu của Hứa Tiểu Vũ đã mời hắn ăn cơm ở nhà hàng.
Đó là lần đầu tiên Trần Thư ăn hung thú xem như nguyên liệu nấu ăn mỹ thực, từ nay về sau hắn mở ra cánh cửa thế giới mới, trở thành một phát không thể thu…
- Các ngươi sao không ăn, không cần khách khí!
Trần Thư kêu đám người Trương Phong, nói:
- Toàn bộ tiêu phí hôm nay đều là tội phạm ta trả tiền.
- Trần Bì, không phải chúng ta không muốn ăn…
Trương Phong vuốt vuốt đầu, vẻ mặt cổ quái, chậm rãi nói:
- Vấn đề là, cái này đã là bàn đồ ăn thứ ba, ngươi một vòng không ăn cơm rồi?
Bốn người bọn họ đã sớm no không được, nhưng con hàng này vẫn ăn không ngừng, quả thực giống như là chạy nạn ra.
- A…
Trần Thư thở dài, nói tiếp:
- Không có cách nào, Ngự Thú sư cao cấp giống chúng ta này đều cần năng lượng khá lớn, các ngươi tạm thời còn không hiểu.
- ...
Vẻ mặt bốn người ngưng lại, giống như mình bị khinh bỉ…
Nhưng nghĩ đến căn cứ vào thực lực của Trần Thư, e rằng đã khinh bỉ qua không ít người, bọn hắn cũng không quá để ý.
- Được rồi.
Trần Thư lại nuốt xuống một đầu Linh Vĩ Ngư, ngay cả xương cá đều nuốt xuống, thậm chí còn chẹp chẹp miệng một chút.
Một màn như thế bốn người nhìn có chút kinh hãi, con hàng này là thật dũng mãnh…
- Trương thúc, hiện tại sự kiện hung thú đã kết thúc, chúng ta đã nói là dựa theo độ cống hiến tới chia.
Nói xong, hắn liền lấy ra một cái thẻ ngân hàng mới làm, đẩy tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận