Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 743: Sự giày vò liên tiếp của tội phạm Nam Giang (2)

- Tổn thất một con Khế Ước Linh!
Ngữ khí của hắn ta tuy bình tĩnh, nhưng tinh thần mọi người lại vô cùng bất an hệt như trận núi lửa sắp sửa phun trào vậy.
Đối với Ngự Thú Sư Vương Cấp mà nói, một con Khế Ước Linh là một phần vô cùng quan trọng, đây tuyệt đối là một tổn thất không thể chịu đựng được.
Vũ hỏi:
- Tài sản trên đảo đã được di chuyển hết chưa?
- Chuyển… chuyển cả rồi…
Tinh thần của Vương giáo chủ rối loạn, chỉ đành khó khăn nói.
- Đồ đạc đâu?
- …
Lúc này, mọi người đều trầm mặc, thực sự không dám báo tin xấu này cho Đại Giáo Chủ…
- Hử? Đồ đạc đâu?
Thái độ của Vũ lạnh lùng, lửa giận trong lòng không ngừng trào dâng.
- Ở đây…
Vương Giáo Chủ chìa bàn tay run rẩy ra mà chỉ về phía phần lưng của một con Khế Ước Linh.
Chỉ trông thấy trên đó có một chiếc rương nhỏ màu đen…
Đại Giáo Chủ đi đến mở cái rương ra, bên trong chỉ có những vật liệu linh tinh, nhỏ nhặt.
- Đại Lực Tiêu, Thiết Hạch Quả, Nhân Sâm, còn có cả thuốc cảm cúm…
Đại Giáo Chủ lấy tay gạt gạt hai cái, hắn ta lẩm bẩm một mình như kẻ điên.
Cảnh tượng quỷ dị đó khiến cho trong lòng ai nấy đều cảm thấy ớn lạnh.
- Ha ha ha!
Đại Giáo Chủ đếm đếm một hồi, rồi đột nhiên cười lớn, hắn ta nói:
- Tổng cộng tầm hai mươi vạn Hoa Hạ Tệ, đây chính là tất cả tài sản tích cóp hơn chục năm của Giáo Hội!
Hắn ta đảo mắt nhìn quanh tứ phía, mở miệng nói:
- Hay! Hay lắm!
- Đại Giáo Chủ, ta…
Vương Giáo Chủ muốn tiến lên giải thích, nhưng lời còn chưa nói xong thì hắn ta đã bị một quyền đánh bay ra, tưởng chừng như xương cốt đều gãy cả rồi.
- Các ngươi có biết ta đã trải qua những gì không?
Đại Giáo Chủ nhìn xuống đoàn người mà nói:
- Ta là vì kéo dài thời gian cho các ngươi mà dây dưa với một tên Ngự Thú Sư Vương Cấp cả nửa ngày trời!
- Cuối cùng, kéo dài cho đến khi viện quân của hắn tới!
- Hai người đánh một, đã thế chúng còn muốn dồn ta vào chỗ chết!
Khoé miệng Đại Giáo Chủ nhếch lên một cái, nói:
- Đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là…
Hắn ta ngập ngừng nói:
- Ta đã bị một tên Ngự Thú Sư Hắc Thiết Cấp chế giễu không thôi, chính là chế giễu đó!
- Cái miệng đó nói không ngưng, từng lời như đâm vào tim ta!
- …
Mọi người cúi thấp đầu xuống, chỉ cảm thấy Đại Giáo Chủ đã phát điên rồi…
- Ta còn mất đi một Khế Ước Linh, tinh thần cũng bị đày đọa, vốn muốn trở về tìm chút an ủi!
Hắn ta bóp lấy cổ một tên giáo chủ, ánh mắt hung dữ mà nói:
- Bây giờ các ngươi nói với ta, tiền của Giáo Hội làm ra mười mấy năm qua chỉ có chừng cái rương nhỏ này?
- Cho ta một lời giải thích ngay lập tức, nếu không cái rương này chính là thứ được dùng để đựng tro cốt của các ngươi đấy!
Giáo chủ Bắc khu cảm thấy vô cùng ngạt thở, nhưng vẫn cố vùng vẫy nói:
- Vũ đại nhân… bọn ta… bị người ta… ném bom… cháy cả rồi…
Nói xong, nàng ta lấy một bức ảnh ra, trên đó có hình một nam hài sáng lạn nhếch môi cười, trông rất hiền lành.
Ánh mắt Đại Giáo Chủ Vũ nhìn về phía bức ảnh đó.
- Hự~~
Bỗng chốc, tim hắn co rút, cả người liền hôn mê bất tỉnh…
- Vũ Đại Nhân! Tỉnh lại, mau tỉnh lại!
- Vũ Đại Nhân, hu hu hu…
Một đoàn người lập tức vây quanh lại, làm đủ mọi cách cấp cứu.
- Phục hồi tim! Mau lên!
- Ta nghĩ có thể hô hấp nhân tạo!
Nhóm người đưa ra và thử nhiều cách nhưng Đại Giáo chủ vẫn chẳng có dấu hiệu tỉnh lại.
- Để ta! Ta biết có một cách gọi là Tạc Đạn Cấp Cứu!
Ngay lúc đó, một người với hàng lông mày rậm bước tới, thoạt nhìn rất thông minh.
- Tạc Đạn… Cấp Cứu?
Vương Giáo Chủ sững sờ, ánh mắt có chút nghi hoặc, hai từ này có thể xếp gần nhau sao?
- Chính là lợi dụng cảm giác đau đớn của vụ nổ để kích thích Đại Giáo Chủ. Cơ thể của Vương Cấp có thế chống đỡ được mà, tin ta đi!
Chỉ thấy hắn lấy những quả bom màu đen ra, quấn lên trên người Đại Giáo Chủ.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, mọi người bắt đầu tản ra, sắc mặt vô cùng kỳ quái.
Ngươi có chắc là đang cứu người không đó?
Người đó nói:
- Ta châm lửa đây!
Nhưng lúc này, mí mắt Vũ động đậy, dần dần khôi phục lại ý thức. Hắn ta vừa mở trừng hai mắt, hai con ngươi đã co rút lại, tựa như theo bản năng mà đạp bay tên kia ra!
- Các người làm cái quái gì thế?
Vũ quát lớn một tiếng, nhìn thấy trên người mình giắt đủ loại bom đạn, nhất thời đã nhịn không nổi nữa. Hắn ta vừa mới hôn mê một lúc mà thủ hạ đã ra tay thế này rồi sao?
Vương Giáo Chủ nói:
- Vũ Đại Nhân, cái này gọi là phương pháp Tạc Đạn Cấp Cứu…
Bụp!
Vũ trực tiếp đạp bay hắn ta rồi nói:
- Kẻ nào nghĩ ra cái trò ngu xuẩn này hả?
Mọi người đều đồng loạt chỉ vào “kẻ đại thông minh” đang nằm trên đất.
- Hay lắm!
Vũ triệu hồi một con Hoả Sư ra, tiến tới phía trên của “kẻ đại thông minh” kia.
- Vũ Đại Nhân, ta thật sự muốn cứu ngài thôi ạ!
Grao!
Hoả Sư gầm lên một tiếng, phun ra vô số ngọn lửa trực tiếp thiêu cháy hắn, hệt như nướng cả một con cừu vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận