Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1552: Ngươi mạnh cũng mặc kệ ngươi, ta làm Hack Vương là được rồi… (2)

- Biến Dị Hung Thú thì chúng ta giải quyết, Lãnh Chúa thì lão gia tử ra tay, nếu như bị hung thú phát hiện ra chiến lực của Long Uyên Thành trở nên yếu đi, bọn chúng sẽ tiến đến tấn công ồ ạt…
- Vậy không phải là vừa vặn sao?
Trần Thư nhướn mày, hưng phấn nói.
- Đặt bẫy, trực tiếp giết được một đám hung thú!
- ...
Cố Lan quay đầu nhìn sang, sát tính của ngươi nặng thật…
- Cạm bẫy thông thường tác dụng không lớn lắm, thật ra thì vẫn cần dựa vào thực lực lấy cứng đối cứng.
Cố Lan chậm rãi nói.
- Cho dù nhân loại có chuẩn bị trước, có thể thắng lớn, nhưng cũng sẽ xuất hiện thương vong.
- Long Uyên có vô số hung thú, bọn chúng có thể chết được, nhưng nhân loại không thể chết được…
- Là như vậy sao…
Trần Thư gật đầu, nhân loại ở trong Long Uyên là để phòng thủ, ít khi chủ động tấn công, vẫn luôn trong trạng thái giảm tránh chiến tranh.
Như vậy có nghĩa là quyền chủ động vẫn luôn ở thuộc về hung thú…
- Nhưng cũng không cần lo lắng quá, Thú Hoàng ở Long Uyên cũng bất hòa, khó mà liên hợp với nhau.
Cố Lan không chút giấu diếm nói với Trần Thư, nàng ta nói tiếp.
- Hơn nữa thực lực của lão gia tử sâu không lường được, đám Thú Hoàng cũng không dám tiến hành đại chiến sinh tử.
Trần Thư gật đầu, sau đó hỏi thêm một vài tin tức liên quan đến Long Uyên.
Cố Lan cũng không giữ lại chút nào, trừ những chuyện đặc biệt cơ mật, những tin tức khác đều nói hết.
Ngay khi hai người đang trao đổi, bọn họ bất tri bất giác đã tới một lầu các nằm ở trung tâm Long Uyên Thành.
Lầu các cổ kính tinh xảo lọt thỏm giữa các kiến trúc hiện đại xung quanh, năm tháng tang thương phủ lên lầu các, dường như nó đã sừng sững đứng đó hàng ngàn năm.
Cố Lan mở miệng nói.
- Lão gia tử đang ở bên trong, ngươi vào đi…
- Bộ trưởng, ngươi không đi vào cùng ta sao?
- Không cần, ta phải canh giữ tường thành phía Đông, không thể đi cùng ngươi được.
Cố Lan lắc đầu, cưỡi Kim Sắc Kỳ Lân biến mất ngay tại chỗ.
Trần Thư vẫy tay tạm biệt Cố Lan, sau đó chỉnh trang lại quần áo, trong lòng ngược lại không thấy khẩn trương lắm.
Mặc dù người hắn sắp gặp là cường giả đứng đầu Lam Tinh, nhưng hắn cũng không hề thua kém…
Ngươi mạnh cũng mặc kệ ngươi, ta làm Hack Vương là được rồi…
Ngay khi hắn chuẩn bị đẩy cửa bước vào, trên không trung vang lên một giọng nói kinh ngạc.
- Tiểu tử, là ngươi?
- Hả?
Trần Thư nhìn lên trời, thấy Đại Tuyết Vương đang cúi xuống nhìn hắn, rõ ràng đã nhận ra Trần Thư.
- Xin chào Đại Tuyết Vương…
Hắn vẫy vẫy tay, biết rõ mặc dù con hàng này mạnh, nhưng tính khí khá ôn hòa.
Đại Tuyết Vương vội vàng nói.
- Triệu hoán tiệu đệ của ta ra đi, ta muốn gặp nó một chút!
- ...
Trần Thư hơi ngẩn ra, chớp mắt thì hiểu được Đại Tuyết Vương đang nói đến Slime.
Hắn hơi động, Ngự Thú Không Gian của Slime lập tức mở ra.
Hai viên cầu một vàng một trắng hiền hòa đi cùng nhau, bay về phía bầu trời.
Trần Thư lắc đầu bước thẳng vào trong lầu các.
Ở cạnh Đại Tuyết Vương, hắn không phải lo lắng về vấn đề an toàn của Khế Ước Linh.
Các phòng khách của lầu các đều trang trí đơn giản như nhau, mỗi phòng chỉ có một cái bàn vuông nhỏ, ở góc tường có mấy chậu cây xanh tươi.
Sau đó, Trần Thư hơi liếc mắt nhìn sang, ánh mắt lập tức khóa chặt phía trước!
Ở đó có một lục y lão giả ngồi cạnh bàn.
Lão khép hờ hai mắt, như đang dưỡng thần, Trần Thư đến cũng không ảnh hưởng đến việc dưỡng thần của lão.
- Lão gia tử?
Trần Thư thăm hò hỏi, hắn cũng chưa từng trực tiếp nhìn thấy lão gia tử bao giờ, đương nhiên cũng không biết đây có phải bản tôn hay không.
Nhưng mà, lão nhân vẫn không trả lời, hai mắt khép hờ, không để ý đến thế sự.
- Chẳng lẽ là ngươi đang ám chỉ ta có thể lấy bảo vật trong lầu các sao?
Trong long Trần Thư yên lặng bổ sung, sau đó tự mình đi dạo trong căn phòng.
- Chỉ là lục thực bình thường thôi sao?
Trần Thư đi đến góc tường, vốn tưởng rằng đây là thiên tài địa bảo gì đó, kết quả khiến hắn có chút thất vọng.
Hắn bắt đầu thăm dò, hắn cũng không tin nơi đệ nhất cường ở sẽ đơn sơ như vậy.
Chỉ thấy Trần Thư vừa gõ tấm ván, vừa sờ loạn vách tường, động tác cực kỳ thuần thục, nhưng cũng không có thu hoạch gì.
- Lão gia tử…
Trần Thư lại kêu lên, nhưng lão giả vẫn thờ ơ, chỉ lẳng lặng ngồi tại chỗ.
- Chẳng lẽ bảo vật đang ở trên lầu…
Hắn đảo tròng mắt, nhìn về phía cầu thang gỗ.
Nhưng đúng lúc này, Tiểu Tinh Linh trong túi đột nhiên hưng phấn nói.
- Tiểu Trần, trên lầu có đồ tốt! Ta ngửi thấy mùi thơm!
- Thật hay giả thế?
Trần Thư nháy mắt tràn ngập tò mò, cho dù không mang đi được, ít nhất cũng đi nhìn xem…
Hắn đang định lên lầu, lại bị một giọng nói gọi lại.
- Trần Thư tiểu hữu…
- Hả?
Trần Thư quay đầu nhìn lại, lục y lão giả đang mỉm cười nhìn hắn.
- Còn tưởng rằng có ai đang gọi ta, hóa ra là nghe lầm…
Trần Thư hơi ngẩn ra, sau đó lầm bầm một câu, đồng thời bước nhanh lên lầu…
- ?
Lão giả hơi ngẩn ra, không nghĩ tới con hàng này lại to gan như vậy.
Lão không nhịn được cười khanh khách, quả nhiên tội phạm Nam Giang rất giống với lời đồn…
Ầm…
Nhưng vào lúc này, một âm thanh kỳ dị vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận