Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 384: Thuốc này trên trời có, nhân gian có thể được thấy mấy lần

Ba người thầm hít một hơi, trong mắt vẫn sục sôi ý chí chiến đấu, không bởi vì một lần thất bại mà sa sút.
- Cố lên.
Trần Thư nhếch miệng cười, vỗ vai đối phương, xoay người lắc đầu thở dài:
Nhìn bóng lưng của hắn, ba người luôn có một loại xung động đánh hắn tơi bời.
Hứa Tiểu Vũ và Hạ Băng nhìn nhau, trong mắt tràn ngập vẻ kích động, Cho dù thua trận chung kết, Nam Giang Thị cũng giành được hạng hai, trước tiên không nói chuyện phần thưởng.
Chỉ là một hạng điểm cộng cho thi đại học, đủ để khiến vô số học sinh cấp ba phải đỏ mắt rồi.
...
Ban đêm, bốn người của Nam Giang Nhị Trung chúc mừng một phen.
Hứa Tiểu Vũ không nhịn được nói:
- Trần Thư, ngươi đúng là có thiên phú! Mạnh hơn chúng ta nhiều.
Trần Thư xua tay, khiêm tốn nói:
- Ôi chao, cái này thì gọi là thiên phú gì? Các ngươi đều biết thiên phú chân chính của ta mà.
Khóe miệng Thẩm Vô Song giật giật, nói:
- Thiên phú phạm tội à.
- Cái gì gọi là phạm tội? Khó nghe thế!
Trần Thư bĩu môi nói:
- Cái này gọi là thiên phú mở rộng chính nghĩa.
- Đúng rồi, trận chung kết là lúc nào? Muốn về Nam Giang Thị rồi.
Trần Thư bóc xâu thịt, mở miệng nói:
- Ta có chút nhớ bạn học của ta rồi.
Ngươi lại muốn bắt nạt người khác à?
Ba người đồng loạt nghẹn lời, một lúc sau mới chậm rãi nói:
- Ta cảm thấy người khác không nhớ ngươi.
Lớp huấn luyện đặc biệt hiện tại, đã không có sự áp bức của Trần Thư, cuối cùng cũng có thể làm người bình thường.
Hiện giờ đám người Đỗ Long, Đường Liệt cũng không còn vẻ cuồng ngạo lúc trước, góc cạnh hoàn toàn đã bị mài mòn.
- Trận chung kết có thể phải đợi một đoạn thời gian.
Hạ Băng mở miệng nói:
- Hiện tại người của tổ bại trận sẽ thi đấu, quyết ra thứ tự cụ thể.
Quy tắc thi đấu cấp tỉnh là top 5 đều sẽ đạt được điểm cộng thêm trong kỳ thi đại học, tất nhiên phải có thứ tự cụ thể.
Hứa Tiểu Vũ nói:
- Dựa theo an bài trước kia, cần phải vào trung tuần tháng năm mới có thể bắt đầu trận chung kết.
Trần Thư gật đầu, khi đó cách kỳ thi đại học cũng không còn xa.
Dựa theo tiến độ hiện giờ của hắn, cho dù là mỗi ngày thông qua ngủ mà có được Ngự Thú Lực, cũng có thể khiến hắn trở thành cấp Hắc Thiết trước kỳ thi đại học.
Thi đấu cấp tỉnh chắc, thi đại học cũng chắc.
Cuộc sống này thật sự quá thuận lợi.
Ánh mắt Trần Thư nhìn về phía Thẩm Vô Song, mở miệng nói:
- Đúng rồi, Thẩm lão sư, ta muốn mua chút thuốc xổ, có đề cử gì không? Tốt nhất là mạnh một chút, dẫn tới nhân sinh cũng không thể tự lo liệu.
- Ngươi bị táo bón à?
- Lam Tinh có sức hút, ta không bị táo bón, ta là cho người khác dùng.
Thẩm Vô Song gật đầu, đang muốn mở miệng.
Trong lòng hắn đột nhiên giật thót, dường như nghĩ tới gì đó.
- Cho ai dùng? Ngươi không phải là muốn hạ độc người của Nam Thương Nhất Trung chứ?
- Không phải.
Trần Thư thề thốt phủ định, đầu lại bất giác gật một cái.
- Mẹ kiếp, ngươi con mẹ nó có cần quá đáng vậy không?
Thẩm Vô Song lập tức đứng dậy, vẻ mặt khiếp sợ.
Nhiều năm như vậy trôi qua, hắn chưa từng thấy đánh thuốc xổ cho đối thủ trước khi thi đấu, quả thực chính là trò cười lớn nhất thiên hạ.
- Sự thông minh tài trí của ngươi có thể dùng trên chính đạo không, mỗi ngày đều làm chuyện mờ ám.
Thẩm Vô Song day day trán, hắn chưa từng thấy người vô sỉ như vậy.
- Ta cảm thấy phương thức thắng lợi có trăm ngàn loại, ta chỉ là áp dụng một loại phương thức đặc biệt, có gì sai không?
Trần Thư nghiêm trang nói:
- Tự mở ra một con đường, hoàn toàn không thành vấn đề.
- Những ám chiêu này là không thể làm được, Trần Bì, ngươi thật sự không nắm chắc à.
Thẩm Vô Song lắc đầu, thở dài:
- Đến lúc đó hình tượng của Nam Giang Thị sẽ không còn.
Nếu hiện tại hắn trực tiếp gọi điện thoại cho thị trưởng, sợ rằng đối phương sẽ ngay đêm tới ngăn cản.
Tư tưởng nguy hiểm của thằng ôn này, còn hy vọng hắn mang đến tuyên truyền năng lượng tích cực cho Nam Giang Thị à?
Trần Thư thấy Thẩm Vô Song không chịu nói, chỉ có thể im lặng.
Bốn người ăn ăn uống uống, cũng là một mảng hài hòa, cuối cùng cơm no rượu say, về khách sạn Nam Thương.
...
Sáng sớm hôm sau, Trần Thư thần thần bí bí rời khỏi khách sạn.
Cuối cùng lòng vòng qua mấy con phố, mua được thuốc xổ.
Đã có ý tưởng, vậy phải thực thi. Nếu không không phải là động não vô ích à?
Nam Giang Hãn Phỉ không dùng miệng, chỉ làm phái hành động.
Thời gian thoáng cái đã trôi qua, đã lặng lẽ tới tháng năm!
Thời tiết vốn mát mẻ lại tăng thêm mấy phần khô nóng, mùa hè như lửa lại sắp tới rồi.
Ban đêm, trong phòng ố 301 của khách sạn Nam Thương.
Trong phòngchỉ bật đèn bàn, trừ một cái bàn ở bên trong ra, nơi khác đều tối om.
Ánh đèn ảm đạm chiếu ra một khuôn mặt, chẳng những tà ác, hơn nữa còn âm hiểm!
Một màn này khiến người ta không khỏi nghĩ tới khoa học gia khủng bố.
- Khà khà.
Trần Thư nở một nụ cười tội ác, mà ở trên bàn, bày các loại chai lọ.
Trong chai lọ đều là dược phấn với các loại màu sắc, nhìn thì không phải thứ đứng đắn.
- Ta sẽ khiến các ngươi phải hoài nghi nhân sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận