Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1519: Cùng là Hoàng Kim, không thể giống nhau được sao?

- Xì xì.
Ánh sáng màu trắng đó nuốt trọn hai người bọn họ, họ biến mất đột ngột, xương cốt cũng không còn, không còn một chút vết tích nào của sự tồn tại hết cả.
Mặt trời màu trắng kia không hề có dấu hiệu dừng lại, nó đang trên đà nuốt chửng cả thành phố ngầm.
- Reng reng reng.
Tiếng chuông cảnh báo hết sức chói tai xuất hiện khắp thành phố, cảnh báo mọi người về một nguy cơ khủng khiếp sắp xuất hiện.
Hàng nhìn thành viên Giáo Hội lần lượt bị kinh động, vội vàng triệu hồi Khế Ước Linh của mình ra.
Ngay lập tức, tiếng kêu gào, tiếng hô hét, tiếng khóc pha trộn vào lẫn nhau, cả thành phố ngầm lập tức loạn như cào cào.
- Mẹ nó chứ, hắn đến rồi, hắn thực sự đến rồi.
Những người Đỗ gia đang xem buổi livestream của Trần Thư mặt trắng bệch đi.
Cho dù bọn họ luôn theo dõi Trần Thư nhưng đối phương không làm lộ hình dạng của đảo nơi hắn livestream nên họ không kịp phản ứng lại.
Cả nửa ngày trời, vậy mà ba quả bom đó lại được chuẩn bị cho bọn họ.
Ánh mắt của những người Đỗ gia đó đầy vẻ hãi hùng, họ không hiểu tại sao Trần Thư lại có thể tìm được vị trí của căn cứ điểm nhanh vậy.
- Tộc trưởng, sao đây?
Một người hoảng hốt vô cùng, hắn ta hiểu Trần Thư đến là để báo thù.
Bọn họ mới là thủ phạm của việc ám sát, Ám Dạ Tổ Chức chỉ là người chấp hành thôi.
- Giết hắn đi.
Ánh mắt của tộc trưởng lạnh lùng, nói.
- Trong Giáo Hội có không ít Hoàng Kim Chủ Giáo, nghe nói Đại Chủ Giáo Không cũng ở trong căn cứ điểm, ta không tin hắn có thể lật đổ cả cái căn cứ điểm.
Các thành viên trong gia tộc đều rất kích động, sự hoảng hốt trong lòng dần biến mất.
- Uỳnh uỳnh uỳnh.
Chỉ trong chớp mắt, mặt trời màu trắng đó chuẩn bị nuốt trọn, bọn họ đã kịp triệu hồi Khế Ước Linh ra trước.
Còn về những thành viên dưới cấp Bạch Ngân, chỉ có thể hẹn kiếp sau thôi.
Bây giờ đang gặp nạn, là thành viên của tổ chức tội ác hàng đầu, việc mặc kệ sự sống, cái chết của đồng đội chỉ là điều cơ bản thôi.
- Đúng là hoành tráng nhỉ.
Trần Thư nhìn ba mặt trời màu trắng trên hòn đảo, bên trong có sức mạnh đủ để hủy diệt hết tất cả.
- Uỳnh uỳnh uỳnh.
Cả hòn đảo dần sụp đổ, nó không chịu được vụ nổ ở mức này.
Trần Thư tay phải cầm thiết bị livestream, để tránh bị phá hoại, hắn đặt nó ở bên trong miệng Tiểu Hoàng.
Cho dù khán giả không nhìn được cảnh hoành tráng này, nhưng trên mạng vẫn đang bàn luận rất sôi nổi, loạn hết cả lên rồi.
- Không phải chứ, tội phạm làm nổ một hòn đảo trống sao, lẽ nào hắn muốn xem pháo hoa à?
- Xong rồi, hắn bị vong nhập thật rồi.
- Ta đề nghị nên hủy bỏ việc truy đuổi tội phạm, nhỡ đâu hắn hứng lên cho nổ cả cái Lam Tinh này thì sao?
Lúc này, bốn người Tần Thiên vẫn đang đi đường, họ muốn đưa Trần Thư về trước.
Bởi vì đi qua vùng biển vắng lặng này nên không có tín hiệu, đương nhiên là bọn họ không xem được buổi livestream hấp dẫn của Trần Thư rồi.
- Sao tự dưng ta lại thấy bất an thế nhỉ?
Tần Thiên hơi cau mày, nhìn về vùng biển ở nơi xa, lẩm bẩm.
- Không phải là tên này lại làm gì đấy chứ?
- Ngươi nghĩ nhiều rồi.
Liễu Phong lắc đầu nói.
- Bây giờ chắc hắn đã đột phá xong rồi, đang ngoan ngoãn đứng yên đợi chúng ta đấy.
- Nhỡ đâu những người khác muốn bắt hắn thì sao?
Trần Thanh Hải vuốt cằm, nói.
- Làm hắn cáu lên, ném luôn bom ra đó thì làm sao?
- Chắc không đến mức đó đâu nhỉ.
Ba người họ im phăng phắc, họ đều nghĩ chắc không đến mức đó. Cho dù miệng nói là không tin nhưng mà bốn người họ đều âm thầm tăng tốc.
Phù Ninh và hai người kia thuận lợi tìm được vị trí của Trần Thư dựa vào hình ảnh trong livestream của hắn.
Cho dù Hoàng Kim Ngự Thú Sư cũng chọn cách từ bỏ việc truy bắt nhưng năm người Vương Cấp Ngự Thú Sư bọn họ lại qua đó hết.
Đương nhiên, năm người họ không truy bắt nữa, thậm chí đến cả nam nhân Hắc Châu kia cũng từ bỏ rồi. Bọn họ đã thầm coi Trần Thư là người cùng cấp rồi, đương nhiên là sẽ không tùy tiện ra tay đâu.
Sở dĩ họ đi theo là vì muốn xem xem rốt cuộc thì tên này muốn gì thôi.
Khi nhìn thấy một mặt trời màu trắng ở đằng xa, Phù Ninh nuốt nước bọt, hắn ta nghĩ đến lúc Trần Thư mới đến Nam Thanh Quốc.
Lúc đó, biển cũng bị bom nổ nên dâng lên.
- Cho nổ một hòn đảo hoang làm gì? Rảnh quá thật à?
- Chắc là đang nổ cho cá lên?
- Không phải đó chứ.
Khi bọn họ đang nói chuyện, mặt Phù Ninh đầy vẻ kinh ngạc, nói tiếp.
- Hửm? Trên đảo có người sao?
Năm người họ nhìn về phía xa, thấy trong vầng sáng của quả bom, những con Khế Ước Linh khí thế mạnh mẽ đang tấn công về phía Trần Thư.
- Một hòn đảo của Ngự Thú Sư tự do sao?
Tạp Kha rất bất ngờ, không ngờ gần Bắc Linh Thất Quốc lại có một hòn đảo như vậy.
Không có quốc tích thì được gọi là Ngự Thú Sư tự do, bọn họ có lẽ chỉ là cường giả không muốn bị trói buộc thôi.
Nhưng mà khả năng cao đó là người phạm phải tội lớn, bị phát lệnh truy nã, tước mất quốc tịch. Cộng thêm việc người trên hòn đảo này trốn kỹ vậy thì có lẽ vế sau sẽ khả thi hơn.
- Chẳng lẽ hắn không giết sai người thật sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận