Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 322: Con chó lưu lạc ở cửa chợ đẻ chưa (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
Trần Thư nói tiếp, hai mắt trong suốt, thần sắc vô cùng vô cùng, giống như đang nói ra một lời hứa.
- Được.
Phương Tư cười cười, trong lòng lại có chút cảm động, nói:
- Ta dẫn ngươi đi gặp một người.
Hai người rời khỏi quán cà phê, đi tới trên đường người đến người đi.
- Phương Tư tỷ, xe của ngươi đâu? Biển số xe phong cách như vậy mà không lái về à?
Hai người mua một chút hoa quả ở cửa hàng bên đường.
Phương Tư mở miệng nói:
- Chỉ để khệnh khạng mà ta phải lái từ xa như vậy về à? Ngươi cho rằng ta là ngươi à?
Dựa vào tính cách khắm khú của Trần Thư, tuyệt đối sẽ từ xa vạn dặm lái xe về.
Có cách này là: Có đồ tốt mà không khoe, trong lòng không yên!
- Có thể cũng kiếm cho ta một biển số xe của Hoa Hạ Học Phủ không, ta muốn chuyên môn lắc lư ở gần Trấn Linh Cục.
Trần Thư cười khà khà, giống như đã nghĩ tới hình ảnh tốt đẹp đó.
Phương Tư nghẹn lời rồi, trong đầu ngươi mỗi ngày đều nghĩ những cái gì vậy?
Thế con mẹ nó không phải sẽ ảnh hưởng tới công tác của Trấn Linh Cục à?
Phương Tư nói:
- Thi được vào Hoa Hạ Học Phủ, tất nhiên sẽ làm biển số xe cho ngươi.
Hai người lên một chiếc xe taxi, đi tới một tiểu khu trong thành.
- Phương Tư tỷ, nhà ngươi có thân thích ở đây à?
- Một bằng hữu của lão sư ta!
Tiểu khu nhìn thì đã lâu năm, hai người tới một lầu hai đơn nguyên.
Rầm rầm!
Phương Tư gõ cửa rất lịch sự.
Một ông lão mặc áo ba lỗ, cầm quạt hương bồ mở cửa, vừa nhìn thấy Phương Tư.
- Tiểu Phương Tư à?
Ông lão mỉm cười, ngay sau đó hắn lại nhìn thấy Trần Thư ở bên cạnh, thần sắc cứng lại.
- Mẹ kiếp! Là tiểu tử ngươi à?
- Lão đầu, là ngươi à!
Hai mắt Trần Thư trợn trừng, cũng nhớ ra thân phận của đối phương.
Chính là ông lão ở cửa Ngự Thú Tư Nguyên Cục.
Lần trước khi hắn đi tiêu tích phân Hoa Hạ, vừa hay đụng phải đối phương.
- Diệp Thanh giáo thụ, các ngươi quen nhau à?
Phương Tư cũng kinh ngạc, không ngờ hai người lại biết nhau.
Diệp đại gia gật đầu, nói:
- Đương nhiên là biết, tiểu tử, con chó lang thang ở cửa chợ đen đã đẻ chưa?
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật, không ngờ lại trùng hợp như vậy.
Không ngờ ngươi vẫn nhớ?
Lúc ấy đối phương hoài nghi Hoa Hạ tích phân của hắn lai lịch không rõ, trực tiếp bị Trần Thư mắng lại.
Trần Thư giải thích:
- Đẻ rồi, mẹ con bình an, chín bào thai! Đại gia, ngài có thể yên tâm!
- ...
Diệp Thanh trợn mắt, chưa gì đã bị bức ép rồi, cái gì gọi là ta có thể yên tâm.
Hắn vốn định nói thêm vài câu, nhưng lại nhìn về phía Phương Tư, đành phải mở miệng nói:
- Vào đi đã.
Hai người xách hoa quả đi vào phòng khách, phòng của đối phương không lớn, hiển nhiên chỉ có một mình hắn ở.
- Ta đi lấy chút đồ ăn.
Diệp đại gia đóng cửa lại, đi vào phòng trong.
Trần Thư lập tức mở miệng hỏi:
- Phương Tư tỷ, lão đầu này có lai lịch gì?
- Không phải ngươi từng đắc tội với hắn chứ?
- Sao có thể? Trần Thư ta luôn luôn kính già yêu trẻ.
Trần Thư cười khan vài tiếng, nói:
- Đắc tội thì có hậu quả gì?
- Hắn là Ngự Thú Sư cấp Hoàng Kim!
Một câu trực tiếp khiến tim Trần Thư chui tọt lên cổ họng, mẹ kiếp một người qua đường cũng là cấp Hoàng Kim?
- Diệp giáo thụ là người mạnh nhất Nam Giang Thị, đồng thời là giáo thụ về hưu của Hoa Hạ Học Phủ, nếu ngươi thật sự đắc tội với hắn, tốt nhất là xin lỗi đi, hắn chắc sẽ không so đo với tiểu bối như ngươi.
- Xin lỗi?
Trần Thư lắc đầu, nói:
- Nam Giang Hãn Phỉ ta thiết cốt boong boong, đời này không thể chịu thua!
- Chỉ cần ta ở trong thành thị, Ngự Thú Sư hoàng kim cũng không dám làm gì ta, nhiều nhất chỉ là đánh ta một trận, ta chịu được!
Có Ngự Thú Pháp của Hoa Quốc, ngay cả Ngự Thú Sư Vương cấp cũng không dám giết người, đương nhiên là chỉ ở trên Lam Tinh.
Phương Tư nhẹ giọng nhắc nhở một câu:
- Hắn là tổng giám khảo kỳ thi vào Nam Giang Thị, liên quan đến thành tích thi vào trường của ngươi.
Vừa dứt lời, Trần Thư giật nảy mình, lập tức đứng dậy.
- Đại gia, đồ nặng như vậy sao có thể để ngài phải tự mình đi lấy?
Trần Thư cười tươi như hoa, vội vàng tiếp nhận khay đựng trái cây, hạt dưa trong tay đối phương.
- Diệp đại gia, ta bóp vai giúp ngươi nhé!
Trần Thư vô cùng ân cần đấm lưng bóp chân, đồng thời mở miệng nói:
- Đại gia, ta thấy ngươi nhiều năm như vậy đều ở một mình, có cần tiểu tử giới thiệu đối tượng cho ngươi không?
- Ta quen một bác gái, múa đẹp lắm.
Phương Tư:
- ...
Diệp đại gia:
- ...
Hai người đều nghẹn lời, trong phòng lâm vào một thoáng yên tĩnh.
Phương Tư xoa xoa trán, mình dẫn Trần Thư đến bái phỏng hình như là quyết định sai lầm nhất trong nửa năm nay.
Đây là Trần Hãn Phỉ thiết cốt boong boong sao?
Khóe miệng Diệp đại gia cũng giật giật, ngươi đúng là một nhân tài!
- Được rồi, tiểu tử ngươi ngồi yên cho ta.
Trần Thư lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha, nhìn vô cùng thành thật.
- Diệp giáo thụ, lão sư ta bảo ta tới thăm ngài.
Phương Tư lấy ra một cái hộp vô cùng tinh mỹ, cười bảo:
- Đây là một chút tâm ý của vãn bối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận