Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 657: Cơn bão táp mới đã xuất hiện

- Ta nhớ tới một chỗ, chỗ ở không những tốt mà còn được miễn phí nữa!
- Thật không?
Trần Thư và Tạ Tố Nam đều nghi ngờ nhìn nhau.
Sau một tiếng chạy xe, ba người Trần Thư xuống xe, nhìn lên tòa nhà phía trước, chỉ thấy chính giữa viết Bệnh viện tâm thần thành phố Nam Giang!
Vù vù vù!
Cơn gió lạnh ập đến khiến ba người bọn họ rùng mình…
- Đây là chỗ ở tốt mà miễn phí ngươi nói hả?
Khóe miệng Trần Thư giật giật, hắn chỉ thích mặc quần áo bệnh viện nhưng không có nghĩa là hắn thực sự bị bệnh.
- Đúng vậy, bên trong thoải mái lắm!
Từ Tinh Tinh mở miệng nói rồi lấy ra một cái chìa khóa đưa cả hai vào bệnh viện một cách dễ dàng.
- Ngươi không có chìa khóa nhà mà lại có chìa khóa của bệnh viện tâm thần sao?
Cả hai người bị sốc một lúc!
Trần Thư cũng hơi giật mình, nhớ lại lần đầu nhìn thấy Từ Tinh Tinh. Một chàng trai nhút nhát, mặc đồng phục của bệnh viện, đang đợi xe buýt ở cổng bệnh viện.
- Thôi, đủ rồi, đừng ngạc nhiên nữa!
Từ Tinh Tinh đưa cả hai đến một tòa ký túc xá, phía trước phòng có ghi Từ Tinh Tinh, rõ ràng là phòng riêng của hắn ta.
- Ngươi thực sự không phải là bệnh nhân tâm thần đúng không?
Trần Thư và Tạ Tố Nam cùng nhau lùi lại một bước, không khỏi hoảng hốt.
Ngươi có thể không sợ hung thú, nhưng ngươi không thể không sợ bệnh nhân tâm thần!
- Hai ngươi đang nói vớ vẩn gì vậy?
- …
Hai người bọn họ đang muốn chạy trước rồi.
Từ Tinh Tinh nhún vai nói:
- Đùa chút thôi, thật ra là nhà ta quyên góp tiền hàng năm cho bệnh viện, hơn nữa ta cũng đã từng làm việc ở đây do vậy nên có phòng ký túc xá cũng là chuyện hợp lý mà.
Vừa nói hắn vừa mở cửa ký túc xá, trang trí bên trong cực kỳ xa hoa, có thể sánh ngang với Hoa Hạ học phủ.
- Nghỉ ngơi thôi! Ta buồn ngủ quá!
Từ Tinh Tinh cởi áo khoác, lộ ra bộ quần áo bệnh nhân tâm thần bên trong và trở về phòng.
- Tiểu Tinh có thật là không có vấn đề gì không?
- Bớt nói nhảm đi!
Hai người lắc đầu, rồi nhanh chóng cởi áo khoác, mặc đồng phục bệnh nhân vào.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Vô Song đang đi trên đường cùng một học sinh, trên khóe miệng của hắn ta treo nụ cười, hiển nhiên là tâm trạng vô cùng vui vẻ.
- Học sinh năm nay dễ dạy thật đấy, đều là người bình thường cả…
Trong lòng hắn ta cảm thán, chỉ có dạy Trần Thư rồi thì mới có thể biết được cái gì gọi là độ khó cấp địa ngục!
- Tiểu Vương à!
Thẩm Vô Song vỗ vai nam sinh bên cạnh rồi nói:
- Học kỳ sau phải cố gắng hơn nữa, nỗ lực để có thể thi đậu Hoa Hạ Học Phủ nhé!
- Lão sư, ta sẽ cố gắng hết sức có thể!
Vương Húc gật đầu, vẻ mặt của hắn ta bình đạm, nhưng trong mắt lại tràn đầy tự tin, tràn ngập tâm thái của một cậu thiếu niên.
Hắn ta là người đứng vị trí thứ nhất trong năm nay, nếu như có thể thuận lợi thi đậu Hoa Hạ Học Phủ thì hắn ta sẽ có thể khiến cho Nam Giang Nhị Trung càng thêm nở mày nở mặt.
- Trần Thư, học trưởng của khóa trước ngươi không chỉ có gia cảnh nghèo khó mà cấp bậc xếp hạng tiềm lực còn thấp nữa, tính cách cũng có chút vấn đề, thế nhưng hắn cũng đã thi đậu vào Hoa Hạ Học Phủ đấy thôi!
- Từ Tinh Tinh chỉ có Khế Ước Linh phụ trợ nhưng thành tích thi vào đại học cũng không thấp đâu!
- Mặc dù Tạ Tố Nam là một tên vô công rỗi nghề nhưng…
Thẩm Vô Song chậm rãi mà nói. Tuy ba người Trần Thư tra tấn hắn ta đến mức sống dở chết dở, thế nhưng hắn ta vẫn sẽ thường xuyên mang bọn họ ra xem như tấm gương tốt để giảng dạy.
- Lão sư, các học trưởng thật sự mạnh đến như vậy sao?
Vương Húc quay đầu lại nhìn hắn ta, trong mắt hiện lên vẻ tò mò, đặc biệt là vô cùng sùng bái Trần Thư.
Trong mắt Thẩm Vô Song hiện lên vẻ hoài niệm, hắn ta gật đầu rồi nói:
- Thực sự rất mạnh. Có lẽ bây giờ ba người bọn họ đều đang phất lên như diều gặp gió ở đại học rồi, tương lai rất đáng mong chờ đấy!
Hắn ta cười cười rồi nói tiếp:
- Có lẽ bây giờ bọn họ cũng sắp rời trường rồi, khi nào có cơ hội thì ta sẽ dẫn ngươi đi làm quen với bọn họ xem sao!
Đúng lúc này, ba giọng nói đồng thời vang lên.
- Thẩm lão sư!
Thẩm Vô Song và Vương Húc đều khẽ giật mình rồi cùng nhau quay đầu lại nhìn.
Một giây sau, hai người hoàn toàn rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Chỉ thấy ba nam sinh hơi mỉm cười, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng đang vẫy tay chào bọn họ.
Mọi thứ đều trông có vẻ vô cùng bình thường.
Tuy nhiên, động tác trong lúc vô tình của cả ba đã làm lộ ra bộ quần áo bệnh nhân màu xanh trắng đan xen nhau đang mặc ở bên trong…
Mà tòa kiến trúc ở sau lưng của bọn họ chính là bệnh viện tâm thần thành phố Nam Giang!
Trần Thư hét lên:
- Surprise!
- À, cái này…
Khóe miệng Thẩm Vô Song giật giật, đầu óc trống rỗng, thậm chí hắn ta không thốt lên được một lời nào cả.
- Lão sư, ngươi có quen biết bọn họ không?
Vương Húc thấp giọng nói:
- Ta cảm thấy hình như trông quen quen đấy!
- Không quen! Hoàn toàn không quen biết gì bọn họ cả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận