Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1540: Nhưng mà các ngươi thật sự có thể điều chế sao?

Trần Thanh Hải mở miệng nói:
- Hiện tại là thời kỳ hòa bình, ngươi nhậm chức Ngự Long Vệ thực ra cũng không nhận được nhiệm vụ lớn gì.
- Đúng là như vậy.
Trần Thư gật gật đầu, chỉ cảm giác thời gian đúng là có hơi dư dả.
Thông thường mà nói, nhiệm vụ mà Ngự Long Vệ đảm nhận, đều liên quan đến an toàn của mọi người, sẽ không chỉ đơn thuần là săn bắn hung thú…
Ví dụ như nói: Loại hung thú to lớn nào đó có thể uy hiếp đến cứ điểm của Trấn Linh Quân, hoặc là chiếm giữ giao lộ quan trọng của di không gian, làm cho Ngự Thú Sư không thể đi qua chẳng hạn…
Đương nhiên, không ít nhiệm vụ trước đó đều liên quan đến tổ chức Tội Ác.
Nhưng bởi vì cứ điểm trong nước của tổ chức Ám Dạ và Cứu Thế Giáo Hội đã bị tiêu diệt, phần lớn tội phạm nhỏ đều không dám gây nên động tĩnh gì nữa.
Điều này cũng khiến cho Ngự Long Vệ cả nước nhàn rỗi không ít,
Nhưng mà cũng có trường hợp ngoài lệ, ví dụ như Phương Tư tiếp nhận nhiệm vụ đặc thù…
- Tiểu tử ngươi, nửa ngày đã có thể điều chế ra một bình Hoàng Kim Dược Tề, còn không biết thỏa mãn hả?
Liễu Phong bĩu bĩu môi, nói:
- Ta nhớ là các Hoàng Kim Luyện Dược Sư khác, ít nhất cũng cần một ngày, có ai điều chế nhanh như vậy đâu.
Tần Thiên gật đầu, bổ sung nói:
- Hơn nữa, bọn họ còn có khả năng thất bại, bộ não của tiểu tử ngươi rốt cuộc phát triển như thế nào vậy?
Cho đến bây giờ, thiên phú Ngự Thú của Trần Thư đã cao đến mức vượt trên hết mọi người trên thế giới, điều này đã khiến cho người khác theo bản năng mà xem nhẹ thiên phú điều chế thuốc của hắn.
- Đại kinh tiểu quái(1), chỉ là bây giờ ta không cần Vương Cấp Dược Tề mà thôi, nếu không thì đã bắt đầu điều chế rồi!
(1) Đại kinh tiểu quái: vô cùng ngạc nhiên, cực kỳ kinh ngạc, dùng để bày tỏ sự ngạc nhiên vì thiếu kinh nghiệm, hoặc biểu hiện ngây thơ của sự phấn khích do thiếu hiểu biết.
Trần Thư nhún nhún vai, hệ thống điều chế thuốc của hệ thống đúng là đã giúp hắn tiết kiệm được không ít tiền.
Luyện Dược Sư cao cấp lại không phải là người bình thường có thể mời được.
Hơn nữa, hiệu quả đặc thù của hệ thống Dược Tề, khiến cho Khế Ước Linh của hắn đạt được sự thăng cấp to lớn.
- Ta nói Trần Bì, nếu không ngươi cứ chuyên tâm điều chế thuốc thôi nhé?
Tổng đốc Nam Thương cười nói:
- Đến lúc ngươi và Đại Lực trở về thành phố Nam Giang, một người mở tiệm Dược Tề, một người thì mở tiệm thực phẩm, càng lớn càng mạnh! Vô cùng huy hoàng!
- Lão Phương, ngươi thôi đi! Đây là muốn lừa bọn họ đến Nam Thương chứ gì?
Tần Thiên mở miệng nói, đây không phải là đang lãng phí thiên phú của hai người hay sao?
Tổng đốc Nam Thương nhún nhún vai, cũng chỉ là nói ở ngoài miệng như vây mà thôi, chứ nếu muốn để cho hai người này ở lại Nam Thương, đoán chừng là không có một tia hy vọng nào cả.
Hắn ta dường như nghĩ đến cái gì đó, nói:
- Đúng rồi, Trần Bì, ngươi vừa mới nói bản thân có thể điều chế Dược Tề của Vương Cấp, có đúng không hả?
Trong chốc lát, bốn vị Vương Cáp đều cùng lúc nhìn qua, như vậy còn không phải là có thể tiết kiệm được cả đống chi tiêu rồi sao.
- Đương nhiên rồi!
Trần Thư gật gật đầu, hắn chỉ cần điều chế một ít Hoàng Kim Dược Tề, tư động có thể mở khóa điều chế thuốc của Vương Cấp.
Hắn sờ sờ cằm, chậm rãi nói:
- Nhưng mà các ngươi thật sự điều chế sao?
- ???
Vẻ mặt đám người Tần Thiên cứng ngắc, sao lại cảm giác thấy đang bị sỉ nhục vậy?
Có lẽ là một câu hai ý nghĩa, đúng chứ….
Lời vừa nói ra, trong chốc lát khắp nơi xuất hiện hai mươi con Vương Cấp Khế Ước Linh…
- ……
Khóe miệng Trần Thư co rút, vội vàng giải thích:
- Không phải, ta chỉ là câu nghi vấn đơn thuần mà thôi!
- Dừng tay!
Thời khắc mấu chốt, Tiểu Tinh Linh vỗ hai cánh, thô bạo đứng trước mặt của Trần Thư.
- Trượng nghĩa quá!
Hai mắt Trần Thư có những giọt nước mắt lấp lánh, không nghĩ tới Tiểu Tinh Linh vậy mà lại dám đối diện với hai mươi con Vương Cấp Khế Ước Linh.
Chỉ thấy hai tay của Tiểu Tinh Linh chống nạnh, mở miệng nói:
- Ta và hắn tâm ý tương thông, vừa rồi, trong lòng hắn đúng là sỉ nhục các ngươi, nhưng ta xem ai dám động đến hắn!
- ……
Khóe miệng Trần Thư co rút, trong chốc lát bắt Tiểu Tinh Linh lại, ném nó vào trong túi áo bệnh nhân.
Mẹ nó xong đời rồi…
Ngại hắn chết còn không đủ nhanh sao…
Trần Thư cười khan một tiếng, nói:
-Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, nói đùa thôi mà…
Đám người Tần Thiên vừa muốn mở miệng, kết quả lại bị một giọng nói cắt ngang.
- Hiệu trưởng Tần? Xảy ra nguy hiểm gì sao?!
Ở phía xa, một nhóm người mặc đồng phục đặc thù đến gần, trong mắt tràn đầy sự cảnh giác.
Chính là quân đội biên giới của Hoa Quốc!
Bất giác, đám người đã sắp về đến nước mình rồi.
Nhóm quân đội biên giới nhìn thấy hai mươi con Vương Cấp Khế Ước Linh vây quanh, cho rằng xảy ra chuyện lớn gì đó, thậm chí đều đã chuẩn bị báo cáo lên bên trên.
Tần Thiên hơi sửng sốt, nói:
- Không có chuyện gì đâu, đùa giỡn thôi mà…
Ngay sau đó, bốn người liền thu hồi Khế Ước Linh của chính mình lại.
- Phù phù ~~
Trần Thư thở ra một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về hương quân đội biên giới tràn ngập sự cảm kích.
Ngươi đúng là ân nhân của ta mà…
Bạn cần đăng nhập để bình luận