Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 604: Còn có chỗ cho danh tiếng của ta giảm xuống sao?

- Thẻ này có thể đặt trước một kỹ năng dưới Hoàng Kim Cấp. Ngươi từng giành được giải quán quân trong cuộc thi đấu Ngự Thú cấp tỉnh nên chắc hẳn đã biết cách dùng.
Trần Thư nao nao, không ngờ phần thưởng lại là cái này.
- Cảm ơn!
Trần Thư giơ thẻ lên, nếu mang cái này ra chợ đen bán thì ít nhất cũng phải có giá hơn trăm triệu.
- Tuổi trẻ tài cao, ngươi không tệ đâu!
Lăng Trần đánh giá Trần Thư, trong mắt hiện lên một ý cười khó hiểu, hắn ta nói:
- Thiếu niên, cố gắng đuổi kịp bước chân của ta nhé, ta sẽ chờ ngươi ở phía trước…
Vừa dứt lời thì hắn ta lập tức cất bước rời đi mà không hề dừng lại.
- Thảo nào gọi hắn ta là kẻ làm bộ!
Trần Thư sờ cằm, luôn có ý muốn dùng túi phân trùm Lăng Trần một trận.
- Cuối năm hai đại học mới trở thành Bạch Ngân Cấp, cũng chỉ vậy mà thôi!
Hắn lắc đầu, chỉ cần hắn có thể trở thành Hắc Thiết Tam Tinh thì lập tức có thể sử dụng cơ hội đột phá của hệ thống để trở thành Bạch Ngân Cấp rồi.
Cho dù ngươi có là yêu nghiệt gì đi chăng nữa thì trước mặt dân chơi hack, ngươi cũng chỉ bình thường không đáng chú ý mà thôi!
Khi Trần Thư trở lại phòng học, ánh mắt của mọi người lập tức trở nên kỳ lạ, thậm chí còn có chút sợ hãi.
- Sao vậy? Não các ngươi bị co giật rồi à?
- …
Khóe miệng các bạn học giật giật, ngoài miệng ngươi bôi Hạc Đỉnh Hồng (*) đấy à, ngươi cũng biết cách nói chuyện quá nhỉ?
(*) Hạc Đỉnh Hồng: một loại kịch độc.
Lúc này, chỉ thấy màn hình máy tính trên bảng đen đang phát đi phát lại liên tục một tin tức thời sự:
- Vào ngày 4 tháng 10, đã có một đàn hung thú tập kích lên bãi biển Minh Nguyệt ở thành phố Lam Hải, nhưng may mắn là không có thương vong về người. Nghi phạm vẫn đang được điều tra làm rõ, vì vậy mọi người không cần phải lo lắng…
- …
Trần Thư nao nao, dường như hắn đã hiểu ánh mắt của mọi người có nghĩa gì…
Sự kiện trong tin tức trùng khớp với hành trình của hắn, cộng thêm việc Ngự Long Vệ Lăng Trần vừa mới tới tìm hắn…
Kiều Nguyệt nghiêm túc nói:
- Trần Thư, đàn hung thú đó là do ngươi dẫn tới đúng không?
Đây cũng không phải là một vấn đề tầm thường, nếu xử lý không tốt thì có thể sẽ bị đuổi học đấy.
- Ngươi nghĩ gì thế?
Trần Thư nhún vai rồi nói:
- Nếu thật sự do ta làm thì tên làm bộ tóc đỏ kia đã bắt ta đi rồi.
- Tên làm bộ?
Mọi người sững sờ, lúc này mới phản ứng lại đối phương đang nói Lăng Trần…
- Có khi nào đã thực hiện một giao dịch bẩn thỉu sau lưng không…
Một giọng nói lẩm bẩm vang lên, tuy nói nhỏ nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
- Hả?
Trần Thư trừng mắt liếc sang, hắn lập tức khóa chặt A Lương. Con mẹ nó, ngươi giao dịch thì có!
Hắn lắc đầu rồi quay về chỗ ngồi, không tiếp tục để ý đến cái nhìn của mọi người xung quanh nữa.
Trong lòng Kiều Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dựa vào tính khí của Lăng Trần, nếu Trần Thư là tội phạm thì hắn ta đã bắt từ lâu rồi.
Sau khi buổi họp lớp kết thúc, mấy người Trần Thư trở về ký túc xá.
Mặc dù những người trong lớp Ngự Thú ba miễn cưỡng có thể bình tĩnh lại, nhưng những lớp còn lại thì hoàn toàn khác.
Bọn họ ghép tin tức về thành phố Lam Hải liên hệ với Trần Thư, lời đồn trên diễn đàn của Hoa Hạ Học Phủ lập tức nổi lên bốn phía.
- Nghe nói chưa? Đàn hung thú trên bãi biển Minh Nguyệt là Trần Thư lớp ba đặc biệt dẫn tới đấy!
- Thật hay giả vậy?
- Chứ còn gì nữa! Bạn qua thư từ của nhi tử của biểu cữu phương xa của tỷ tỷ của cữu cữu ta là nhân viên phía chính phủ ở thành phố Lam Hải, đã nhận được tin tức chính xác!
- Ngươi nói bậy nói bạ gì đấy, quan hệ không hợp lẽ thường như vậy mà ngươi cũng có thể nói ra được à?

- Để ta nói cho mọi người nghe một chuyện, thật ra hung thú ở thành phố Lam Hải là do Trần Thư nuôi từ khi còn nhỏ, hắn chỉ dẫn bọn chúng ra đi dạo, nhưng ai mà ngờ cuối cùng lại bị tiêu diệt mất.
- Không thể nào, một người có thể nuôi đến hàng nghìn con hung thú ư? Ngươi nghĩ đang chăn heo đấy chắc?
- Đương nhiên là thật rồi, nhất định không được nói ra đâu đấy!

- Bà mẹ nó, tin mới nóng hổi, bản thể của sinh viên năm nhất Trần Thư là một con hung thú, hắn vẫn luôn ẩn náu trong nhân loại để nhắm đến một mục đích không thể cho ai biết!
- Thảo nào hắn độc ác tàn nhẫn như vậy…
- Cũng đừng đi nói lung tung, khiêm tốn một chút!

Trần Thư đã bế quan rồi, thậm chí hắn còn không đi học.
Hắn dành toàn bộ thời gian của mình để ở trong ký túc xá phối trí dược tề.
Thấm thoắt đã trôi qua một tháng, nhiệt độ không khí càng ngày càng lạnh, người đi đường đã mặc quần áo giữ ấm, sẵn sàng chào đón mùa đông đến.
- Cuối cùng cũng phối xong hết dược tề!
Giờ khắc này, trong ký túc xá, Trần Thư duỗi cái lưng mệt mỏi, trên mặt cũng có nụ cười hưng phấn.
Hắn chẳng những cho hai Khế Ước Linh sử dụng dược tề đến mức hoàn hảo mà còn tự luyện tập toàn bộ dược tề đều đạt tới cấp Đại Thành, ví dụ như: Cuồng Phong Dược Tề, Hậu Thổ Dược Tề…
Bạn cần đăng nhập để bình luận