Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 466: Ấy… Bệnh nghề nghiệp…

- Năm con Bích Thanh Cự Oa, Phương Tư tỷ, thế nào?
Kiều Nguyệt mở miệng hỏi, Ma Nhãn Ô Nha của nàng ta đã tra được số lượng hung thú.
Phương Tư đang muốn làm ra quyết định, mắt nhìn sang, thân thể run lên, mở miệng nói:
- Trần Bì, ngươi làm gì thế?
Chỉ thấy Trần Thư đã yên lặng mở ba lô, lấy ra một cái nồi sắt.
Kẻ yếu vẫn đang rối rắm có trốn hay không, mà cường giả thì đã chuẩn bị đi ăn cơm…
Đúng vào thời điểm chảo của Trần Thư bốc cháy lên, xa xa lại truyền đến tiếng thú gầm đáng sợ, dường như là bị động tĩnh của nơi này hấp dẫn.
Sắc mặt của Kiều Nguyệt biến đổi lớn, mở miệng nói:
- Phương Tư tỷ, bốn phía xung quanh đều có nhóm hung thú tới rồi! Ít nhất cũng phải mấy trăm con hung thú! Hơn nữa có. . .
- Két!
Hai cánh của Ma Nhãn Ô Nha chấn động, thần sắc có chút hoảng loạn, con ngươi màu đen của nó gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.
Rầm rầm!
Xuất hiện tiếng nổ lớn đáng sợ, hình như khắp nơi đều đang rung động.
Mọi người đều cảm nhận được, ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ nhìn thấy một gốc đại thụ khổng lồ xuất hiện, thân thể của nó lớn chừng mấy chục mét, nửa phần dưới của thân cây tách ra, trông giống như hai bàn chân, bước về phía trước.
- Bà mẹ nó, Cự Nhân Thụ!
Phương Tư trực tiếp mở miệng chính là Quốc Tuý.
Bây giờ nàng không thể ngờ rằng sẽ gặp phải sự việc như vậy.
Thần sắc mọi người đều kinh hãi, nhưng không có thời gian đứng ngốc ở đó.
Ánh mắt Phương Tư nhìn đến, mở miệng nói:
- Thanh Di!
Ninh Thanh Di gật đầu, chỉ nhìn thấy Tật Phong Tước rơi xuống đất, đi tới phía trước mọi người.
Hiển nhiên, giờ phút này chỉ có thể chạy trước làm gương!
- Trần Bì!
Phương Tư mở miệng nói ra, nhắc nhở đối phương chuẩn bị chạy.
Nếu tiếp tục lề mề thì bị nồi đập chắc hẳn không phải là hung thú rồi. . .
Nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trần Thư sớm đã ngồi ở trên lưng của Tật Phong Tước.
Nói về việc chạy trốn, tội phạm Nam Giang đương nhiên là tương đối có kinh nghiệm.
- À hú!
Mà ở bên cạnh hắn Husky với vẻ mặt tràn đầy sự ủy khuất, trên lưng có một cái nồi đen.
- Mau lên đây! Không còn thời gian giải thích đâu!
Trần Thư mở miệng nói, Cự Nhân Thụ chưa từng xuất hiện, bây giờ xuất hiện hắn lập tức biết trước có mối nguy đến.
Mọi người náo loạn đi tới phía trên lưng của Tật Phong Tước, hình thể lớn của Khế Ước Linh đều đã bị thu lại.
Tật Phong Tước kêu lên một tiếng rõ ràng, trực tiếp giương cánh bay cao, hướng về xa xa mà bỏ chạy.
Hú hú!
Thiên Đằng Độc Thụ bốc cháy tỏa ra mùi vị thật sự là quá thối, quả thực giống với đạn lép, hấp dẫn vô số hung thú.
- Vừa rồi cái thứ kia gọi là Cự Nhân Thụ?
Trần Thư quay đầu nhìn lại, trong đầu hắn không có thông tin về loại hung thú này.
Phương Tư mở miệng nói:
- Ừm, mặc dù chỉ là cấp Bạch Ngân bình thường, nhưng nếu như giết một con thì lập tức sẽ có vô số Cự Nhân Thụ đến truy sát ngươi. Trừ khi là ngươi có thực lực tuyệt đối, nếu không thì cuộc thám hiểm của chúng ta sẽ kết thúc.
Kiều Nguyệt và những người khác cũng thở phào một hơi, thà rằng động phải Bạch Ngân lãnh chúa cũng không muốn đụng phải cái thứ đồ này.
Phương Tư mở miệng hỏi:
- Đúng rồi, Trần Bì, Thiên Độc Hoa đâu?
- Hoa gì?
Trần Thư mở to hai mắt, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà hỏi.
- …
Khóe miệng Phương Tư khẽ giật, nói:
- Da mặt ngươi thật là dày mà! Nhanh lấy ra đây!
Vừa mới ở trước mặt bốn người ,thu Thiên Độc Hoa vào, kết quả quay đầu lại lập tức giả ngốc, ngươi được lắm.
Trần Thư đang muốn nguỵ biện một lần, chỉ thấy ánh mắt của bốn người cùng nhau nhìn lại đây.
Hắn đưa hai tay ra, chỉ có thể thừa nhận nói:
- Không phải, ba lô của ta to, có thể bảo quản thay.
- Ta cảm thấy vẫn nên để Phương Tư tỷ bảo quản đi!
Lục Chỉ Ngưng mở miệng nói, trong mắt đã có chút không thể tin tưởng đối với Trần Thư được rồi.
- Đồng ý!
- Đồng ý!
Hai người còn lại cũng cùng gật đầu, quyết định để Phương Tư giữ gìn.
- Các ngươi. . . Vậy mà không tin tưởng ta!
Trần Thư vô cùng đau đớn, ngửa mặt lên trời thở dài.
Không ngờ rằng vừa mới quen biết nhau không lâu đã bị người ta nhìn thấu bộ mặt thật rồi…
Tốc độ phi hành của Tật Phong Tước cực nhanh, mọi người đi thẳng một đường vào sâu trong không gian.
Một tiếng sau.
Phương Tư mở miệng nói:
- Chắc hẳn không có truy binh rồi, đi xuống đi.
Tật Phong Tước trực tiếp rơi xuống đất, không có thực lực tuyệt đối thì tốt nhất đừng phi hành ở trong không trung, suy cho cùng nơi đây có nguy hiểm chồng chất, thậm chí có thể sẽ gặp phải Bạch Ngân cấp Lãnh Chúa.
Chỉ thấy Ma Nhãn Ô Nha kêu một tiếng, hai mắt bao phủ ánh sáng màu đen thâm thúy.
Trong chốc lát, một viên cầu màu đen xuất hiện lơ lửng trên bầu trời.
Hắc cầu mà nhìn giống như con ngươi, không ngừng chuyển động, tìm kiếm mối nguy hiểm khắp xung quanh.
- Phía trước ở vị trí hai nghìn mét, có hung thú cấp Bạch Ngân! Bên phải tám trăm mét, năm con Hắc Thiết Cấp! Phía sau hai nghìn bốn trăm mét có ba con hung thú biến dị cấp Bạch Ngân!
Kiều Nguyệt hết sức chăm chú, không ngừng tiếp thu những thông tin tới từ Ma Nhãn Ô Nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận