Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 688: Vậy ta chỉ có thể lựa chọn kết thúc cuộc trò chuyện

Mặc dù chưa thức tỉnh được Khế Ước Linh nhưng có thể được học trước kiến thức Ngự Thú.
Những người có thể vào lớp Ngự Thú về cơ bản đều có thành tích vượt trội, hơn nữa cha mẹ đều là Ngự Thú Sư.
Điều này cũng có ý nghĩa là xác suất họ có thiên phú Ngự Thú là rất lớn.
Không có gì bất ngờ xảy ra thì mỗi người trong lớp đều có thể trở thành một Ngự Thú Sinh xuất sắc.
- Bây giờ tiểu học đều giỏi như vậy sao?
Trần Thư nói, không ngờ lên một cấp cơ sở nho nhỏ mà cũng phải thi trước.
Vương Thanh Hàn nói:
- Muốn tham gia kỳ thi thì cần một người tiến cử, ta chỉ là một tân sinh của đại học Trọng Điểm, hơn nữa cũng không có quá nhiều năng lực tài chính, không có đủ tư cách…
Nghe có vẻ hơi thực tế nhưng Ngự Thú vốn là như vậy. Không giống với sinh viên văn hoá, năng lực tài chính đúng là một yếu tố rất quan trọng.
Không có tiền thì muốn đi xa trên con đường ngự thú là quá khó khăn.
Không phải mỗi người đều có thể bật chế độ hack!
Ngay vào lúc này, trước mắt Trần Thư xuất hiện lựa chọn.
【 Lựa chọn 1: Đồng ý trợ giúp Vương Thanh Tuyết! Phần thưởng hoàn thành: Cường Lực Hộ Thuẫn + 1. 】
【 Lựa chọn 1: Dứt khoát kiên quyết từ chối, tỏ ý tự mình làm không được. Phần thưởng hoàn thành: Ngự Thú Lực trung lượng. 】
【 Lực chọn 3: Uyển chuyển nói: “Không có tiền, ta có chút không dễ dàng hành động!” Phần thưởng hoàn thành: Đạt được danh hiệu “tâm hồn tham tiền”, hiệu quả đeo: Tài sản của bản thân càng nhiều thì đầu óc càng không tỉnh táo! 】
- Cái danh xưng này…
Trần Thư khẽ nhếch miệng, chỉ cảm thấy có hơi phóng đại quá mức, thật đúng là người ngốc nhiều tiền nhỉ?
- Trần Thư, Trần Thư…
Vương Thành Hàn thấy hắn ngây người, nhịn không được mở miệng nhắc nhở.
- y… Chuyện nhỏ, ta nói với hiệu trưởng Nhị Trung một câu là được!
Trần Thư vỗ ngực, sảng khoái đồng ý.
Theo hắn thấy, Vương Thanh Tuyết nhất định phải vào Nam Giang Nhị Trung, nếu không người kế thừa tội phạm không phải bị chặt đứt à?
Vương Thanh Hàn chân thành nói:
- Cảm ơn ngươi!
Nói xong Vương Thanh Hàn liền rời đi, không tiếp tục ở lại nữa.
- Nhi tử, cô bé ấy là ai vậy?
Hai người phụ mẫu đều chụm đầu đến, bộ dáng vô cùng hóng hớt.
- Đồng học cao trung của con, Vương Thanh Hàn.
Mẫn thân hỏi:
- Có quan hệ gì với tiểu tử ngươi?
- Hỏi rất hay!
Trần Thư chớp chớp mắt, nói:
- Đồng học cao trung của con có quan hệ gì với con? Là quan hệ đồng học thôi!
Hai người bộ dáng nghi ngờ hỏi:
- Chỉ đơn thuần là đồng học?
- Đúng vậy!
Trần Thư lắc đầu, nói:
- Ta mỗi ngày đều phải chinh phục sao trời biển rộng, làm sao có thời gian làm những việc khác?
- Có từng nghe qua một câu này chưa? Trang cuối cùng của kiếm phổ, vô ái sẽ thành thần!
Phụ thân Trần Bình gật đầu nói:
- Vậy xem ra tiện công của ngươi đã đại thành!
- …
Trần Thư giật giật khóe miệng, nói:
- Cha, ngài có thể đừng nhấn mạnh vào từ “kiếm” (*) không?
(*) Bên trên cha Trần Thư nói từ “tiện” (bỉ ổi, hèn hạ) cùng âm, nghe giống với từ “kiếm” của Trần Thư.

Xế chiều, sau lưng Trần Thư đeo ba lô tác chiến rời khỏi nhà.
Văn phòng tuyển sinh của Nam Giang Nhị Trung.
Lúc này đã tụ tập một đám người, đều là phụ huynh dẫn theo con mình tới báo danh tham gia kỳ thi.
Vương Thanh Tuyết cũng dẫn theo muội muội, thành thật đứng xếp hàng ở đây.
- Vương Thanh Tuyết, ngươi không thể tham gia kỳ thi, sao còn đến đây?
Một tiểu nam sinh nắm chặt tay người lớn, nhìn về phía hai tỷ muội.
- Thế ngươi sao có thể tham gia được!
Bé trai kiêu ngạo nói:
- Ba ba ta là Hắc Thiết Ngự Thú Sư!
Hai tay Vương Thanh Tuyết chống nạnh, cũng kiêu căng nói:
- Ca ca ta cũng thế!
- Ba ba ta là cấp trên của lão bản công ty!
- Ca ca ta là sinh viên lợi hại!
- Ba ba ta…
Hai đứa trẻ càng nói càng thái quá, lúc này cậu bé kia rõ ràng đã hơi nóng nảy, lớn tiếng nói:
- Ba ba ta dám ăn phân!
- ?
Người lớn bên cạnh khẽ nhếch miệng, mặt mày xám xịt lại. Đây đúng là nhi tử ruột mà.
Vương Thanh Tuyết trực tiếp mở miệng nói:
- Vậy để ta xem ba ba của ngươi ăn đi!
- ?
Cậu bé thoáng cái đờ đẫn, ta thắng rồi hay chưa thắng?
- Ta cũng muốn xem một chút!
Trần Thư đi đến văn phòng, hắn vốn cho rằng Vương Thanh Tuyết sẽ nói hắn cũng dám ăn.
Kết quả, không hổ là tiểu tội phạm thế hệ mới, mạch não đúng là không tầm thường!
- Trần Thư ca ca, ngươi tới rồi?
Trên mặt Vương Thanh Tuyết tràn đầy vui vẻ, đến cả mắt cũng híp lại, hai cái tay nhỏ nắm chặt lấy Trần Thư.
Người trong phòng làm việc đều quay đầu lại nhìn, mơ hồ cảm thấy cái tên Trần Thư này có hơi quen. Nhưng mọi người đều bận rộn báo danh cho con cái nên ngược lại cũng không có thời gian quan tâm đến.
Người lớn bên cạnh vỗ đầu cậu bé kia, cười với đám người Trần Thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận