Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 290: Còn dám nói không phải ngươi nổ (2)

- Nghe nói ngươi có liên quan đến cả hai sự kiện ở Thái Bình Sơn và Hàn Băng Hạp Cốc?
Vương Hiên Dương nhìn về phía Trần Thư, bị khí thế của cường giả cấp Bạch Ngân áp bách, đám người Từ Tinh Tinh đều không dám mở miệng.
Trần Thư ngây thơ vô tội trả lời.
- Thái Bình Sơn ở đâu vậy? Ta đúng là đã từng đến Hàn Băng Hạp Cốc, nhưng lại không biết tên mất trí nào lại đi đánh nổ Hạp Cốc rồi!
- Đừng để cho ta bắt được tên mất trí đó, không thì gặp được lần nào, ta đánh hắn lần đó!
Nhìn Trần Thư căm phẫn tức giận, Vương Hiên Dương hơi giật giật khoé miệng, hắn ta xua tay nói.
- Được rồi! Phần thưởng khác thì không có, còn cỗ thi thể này thuộc về ngươi đó!
Mặc dù Vương Hiên Dương có khả năng đánh chết Thiết Vũ Thú, nhưng Trần Thư đánh chết nó trước khi hắn ta đến cũng đã giúp mọi người không bị thương vong rồi.
Vương Hiên Dương cũng ý thức được Trần Thư rất khó dây dưa, hắn ta trực tiếp nhảy lên lưng Hoàng Đại Điểu, chuẩn bị bay đi.
- Chỉ thế thôi sao? Không có phần thưởng giá trị gì à? Cũng không có giấy khen vinh dự luôn sao?
Trần Thư lộ vẻ thất vọng, ngay sau đó, hắn lại hô to.
- Vậy các ngươi nhận ta vào làm Ngự Long Vệ cũng được!
Vương Hiên Dương lảo đảo suýt nữa ngã xuống dưới.
Khó thế mà ngươi cũng nghĩ ra được!
Vương Hiên Dương lắc đầu, ra lệnh cho Hoàng Đại Điểu bay đi.
Trần Thư đã cho hắn ta một ấn tượng sâu sắc, bây giờ hiếm có thanh niên nào khiến hắn ta nhỡ kỹ được như vậy.
- Thật là keo kiệt!
Trần Thư thở dài, đang định lừa gạt Ngự Long Vệ một phen, đáng tiếc thực lực của hắn không đủ.
Nếu như hắn cũng là Ngự Thú Sư cấp Bạch Ngân, lần này Ngự Long Vệ chắc chắn phải xuất huyết nhiều rồi.
Dù gì thì hắn cũng có cống hiến lớn ở thành phố Đại Hưng mà!
Đấu Linh Trường của Đại Hưng nằm ở vùng ngoại ô, gần ngoài rìa của thành phố.
Nếu cứ để Thiết Vũ Thú tự do bay về phía trước, dù thương thế của nó có nặng hơn nữa, nó vẫn thừa sức tàn sát người bình thường.
- Trần lão sư, ngươi thật là mạnh!
Âu Dương Bảo sùng bái nhìn Trần Thư, không nghĩ đến Trần Thư lại không sợ Ngự Long Vệ.
Cho dù dựa vào gia thế của mình, Âu Dương Bảo hắn ta cũng không dám làn càn trước mặt Ngự Long Vệ như vậy!
Một bên là người bảo vệ Hoa Quốc, một bên lại chỉ là thương nhân quèn, hai bên cách biệt nhau một trời một vực.
- Thường thôi, ta phải lưu lại đã, Ngự Long Vệ nào đó thiếu ta mười triệu!
Trần Thư trực tiếp lấy một cuốn sổ nhỏ ra rồi viết vào.
Hắt xì!
Vương Hiên Dương đang phi hành bỗng hắt hơi, hắn ta lẩm bẩm.
- Lạ thật, tố chất thân thể của ta mà cũng bị cảm được sao?
...
Bốn người dừng chân ở một con phố vắng người, trực tiếp thổi lửa, bắc vỉ nướng.
- Hôm nay coi như Trần Thư ta mời mọi người một bữa…
Tạ Tố Nam lấy dao mổ heo ra xử lý thi thể của Thiết Vũ Thú.
Không biết nên nói hay không, lâu lắm rồi bọn họ chưa ăn thịt hung thú…
- Lúc nãy ta vừa nhìn thấy một con Lãnh Chúa Hung Thú! Các ngươi không bị sao chứ?
Thẩm Vô Song vội vã chạy tới, đôi mắt lộ vẻ cảnh giác.
- Lão sư, chúng ta cũng nhìn thấy.
Tạ Tố Nam đứng dậy, trên tay hắn ta là một con Thiết Vũ Thú đã được làm sạch lông…
- ...
Thẩm Vô Song chấn động, hai mắt lộ rõ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
- Các ngươi làm thịt nó rồi?
- Ngươi ngạc nhiên vậy làm gì! Ít nhiều gì cũng có tầm chục con Lãnh Chúa Hắc Thiết Cấp chết trong tay ta rồi!
Trần Thư xua tay ra vẻ không để ý mà nói.
- Các ngươi lại chiếm tiện nghi rồi phải không?
Thẩm Vô Song lập tức phản ứng lại.
Nếu là lãnh chúa ở trạng thái khoẻ mạnh, e là Trần Thư hắn đã chạy lâu rồi, thậm chí còn có thể trực tiếp bỏ lại bạn bè…
- Sao có thể như thế được?
Trần Thư lập tức phủ nhận, đồng thời lộ vẻ khó hiểu.
- Đúng rồi, Thẩm lão sư, vì sao trong thành phố lại xuất hiện hung thú cấp lãnh chúa vậy? Lần trước ở Thái Bình Sơn cũng có Hoả Xà Lãnh Chúa.
Bốn người đều đồng loạt nhìn về phía hắn ta, bọn họ đã sống hơn mười năm rồi nhưng cũng chưa gặp phải chuyện này bao giờ.
- Thái Bình Sơn? Ngươi từng đến Thái Bình Sơn rồi à?
Thẩm Vô Song lập tức nắm được trọng điểm, ngươi còn dám nói không phải là ngươi cho nổ?
- Thái Bình Sơn? Thái Bình Sơn nào cơ?
Trần Thư lộ vẻ khó hiểu, hắn nhìn đám người Từ Tinh Tinh.
- Vừa rồi ta có nhắc đến Thái Bình Sơn à?
Từ Tinh Tinh suy nghĩ một chốc rồi nói.
- Hình như là không.
- Hình như ta cũng không nghe thấy.
Tạ Tố Nam cũng xoè tay ra, nghi hoặc nói.
- ?
Thẩm Vô Song mở to mắt, bộ dạng thản nhiên của ba người bọn họ khiến hắn ta cũng nghi ngờ mình nghe lầm.
Ta đường đường là Ngự Thú Sư Hắc Thiết Cấp mà cũng bị lãng tai sao?
- Lão sư, lúc nãy đúng là ngươi có nhắc đến, ngươi còn nói cái gì về Hoả Xà Lãnh Chúa nữa.
Âu Dương Bảo đứng bên cạnh tốt bụng nhắc nhở.
Trần Thư giật giật khóe miệng mà nói.
- Ngươi đừng làm học sinh của ta nữa đi, ngộ tính của ngươi quá kém!
Lúc này, Thẩm Vô Song mới hiểu ra, hắn ta còn tưởng mình bị lãng tai chứ.
- Không quan trọng, ta cũng không rảnh nói vớ vẩn với ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận