Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1237: Kỹ năng chuyên môn: Không Gian Đánh Dấu

Hắn ta hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm tình của mình rồi mới mở miệng nói tiếp:
- Hiện tại, chắc hẳn tâm tình của ngươi tương đối xúc động nhỉ? Ta có thể đại biểu cho khán giả khắp toàn cầu, phỏng vấn ngươi một vài vấn đề chứ?
Trần Thư nghe xong lời này, trong mắt hắn lập tức tỏa ra tia quang mang kích động. Hắn xoay người mở túi tác chiến của mình, lấy ra một chồng tài liệu văn bản.
- ?
Vẻ mặt của người chủ trì hơi giật mình. Tiếp sau đó, hắn ta bỗng trừng lớn hai mắt.
Bộp!
Tần Thiên ở phía dưới vỗ vỗ trán của mình, lão đã phát giác được có điều không ổn rồi.
- Nếu như không muốn trận tranh tài xảy ra vấn đề thì lập tức bỏ cái vòng phỏng vấn đó đi!
Lão vội vã mượn thiết bị khoa kỹ mà nhẹ giọng nói với người chủ trì.
- Hả?
Người chủ trì ở trên đài hơi sửng sốt, trong tai nghe lập tức truyền đến giọng nói của Tần Thiên.
Hắn ta nhìn các Ngự Thú Sư Vương Cấp còn lại ở bên trên, bọn hắn cũng đã nghe thấy nhưng lại không có một ai lên tiếng ngăn cản cả.
Nói đùa cái gì thế?
Lúc trước Dolly muốn ngăn trở Tần Thiên, cuối cùng kết cục mọi người đều đã nhìn thấy cả rồi, ai còn dám làm trái ý kiến của lão nữa chứ?
Huống chi đây cũng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
Người chủ trì yên lặng gật đầu một cái, sau đó mới đưa mắt nhìn ánh mắt mong chờ của Trần Thư mà nói:
- Xem ra đồng học Trần Thư vẫn chưa có chuẩn bị tốt. Vậy thì sau này nếu có cơ hội, lần sau chúng ta lại phỏng vấn tiếp vậy!
- ?
Trong nháy mắt, Trần Thư lập tức trừng lớn hai mắt.
Mẹ nó chứ, ta móc ra cả một xấp giấy dày như vậy, thế mà ngươi lại nói rằng ta vẫn chưa có chuẩn bị tốt?
- Trận chung kết của Hắc Thiết Tổ vào buổi chiều vẫn sẽ được tiến hành như thường lệ, hoan nghênh mọi người đến xem đúng giờ!
Người chủ trì mỉm cười, sau đó bèn cắt đứt thiết bị phát sóng trực tiếp toàn cầu.
Khi ánh mắt của hắn ta nhìn về phía Trần Thư, vẻ mặt thoáng chốc đã cứng ngắc lại.
Chỉ thấy Trần Thư đã thu hồi tài liệu văn bản lại, đang lụi lọi tìm kiếm cái gì đó trong trong túi xách tác chiến, đồng thời còn lẩm bẩm:
- Ngươi đây là chưa từng nếm thử tư vị của phân urê đúng không?
- …
Vẻ mặt của người chủ trì đầy kinh hãi, hắn ta vội vàng nói:
- Ca! Ca! Đây không phải là ý của ta, đây là Tần hiệu trưởng bảo ta làm như vậy mà!
- Tần hiệu trưởng?
Trần Thư nhướng mày, nhìn phía người chủ trì mà nói:
- Thật sao?
- Nếu như ngươi dám gạt ta, vậy không đơn thuần chỉ là chuyện của ngươi thôi đâu mà còn dính dáng đến mộ tổ tiên nhà ngươi nữa đó!
- …
Người chủ trì giật giật khóe miệng, hắn ta nói:
- Thật mà, nói gì thì nói ta cũng không dám lừa ngươi đâu!
Con hàng này ngay cả Ngự Thú Sư Vương Cấp mà cũng có thể giết, một tên Ngự Thú Sư cấp cơ sở như hắn ta, có ăn gan rồng mật gấu cũng không dám chọc vào hắn đâu!
Vẻ mặt Trần Thư đầy u oán mà nhìn về phía Tần Thiên. So với đoạt giải quán quân, thật ra thì hắn càng thích tiết mục phỏng vấn hơn…
Tần Thiên thì lại giả bộ như không nhìn thấy. Lão bay vút lên bầu trời, thảo luận về chuyện kết thúc trận thi đấu thế giới cùng với các Ngự Thú Sư Vương Cấp khác.
- A…
Trần Thư chỉ có thể thở dài đầy bất đắc dĩ mà rời khỏi đài tỷ thí.
- Trần Bì, chúc mừng ngươi nha!
Phía dưới, đám người A Lương nhộn nhịp cười rộn ràng, bọn họ đều thật tâm cảm thấy vui mừng thay cho Trần Thư.
Hiện tại bởi vì Trần Thư nên khoảng tầm mười tỷ người dân trên toàn quốc đều dâng trào cảm giác vinh dự to lớn. Nhất là khi tuổi tác của Trần Thư còn nhỏ như thế, chỉ mới có hai mươi hai tuổi, thế mà đã đoạt được vinh dự cao nhất của Ngự Thú Sư rồi!
- Cũng tạm thôi.
Trần Thư miễn cưỡng nở một nụ cười, không nghĩ tới màn phỏng vấn của mình lại chết yểu như vậy!
A Lương nhướng mày mà nói:
- Ngươi đây là làm sao thế hả? Nhìn uể oải thế?
- Đúng đó, đoạt giải quán quân còn không vui sao? Quá đáng quá rồi nhé!
Đám người Vương Tuyệt cũng xông tới, trong mắt đều có ẩn chứa vẻ khó hiểu.
- Các huynh đệ!
Trần Thư nhìn mọi người một chút, sau đó mới chậm rãi nói:
- Nếu như có người nhằm vào ta, các ngươi sẽ làm thế nào?
- Nhằm vào? Ai thế?
Vương Tuyệt lập tức đứng dậy, ôm lấy bả vai của Trần Thư mà nói:
- Ai dám nhằm vào ngươi, nói cho ta nghe! Buổi tối ta sẽ để Không Gian Điểu xử lý hắn ngay!
- Còn có người dám nhằm vào huynh đệ của ta nữa sao?
Mặt mũi A Lương cũng tràn đầy nghĩa khí mà đi tới, nói:
- Ngươi nói tên ra đi, còn lại giao cho bọn ta là được rồi!
Trong mắt Trần Thư hiện lên một tia cảm động, không ngờ mọi người vậy mà lại trượng nghĩa như thế.
- Thực ra không cần đâu, ta chỉ là nói một chút thôi.
- Trần Bì, như vậy thật không giống tác phong tội phạm của ngươi cho lắm!
Vương Tuyệt bật cười khi nghe những lời đó, sau đó hắn ta lại nghiêm túc nói:
- Ngươi chỉ cần nói tên ra, hắn có thực lực của hắn, ta có lai lịch của ta, rồi sẽ lập tức cho hắn biết tại sao bông hoa lại có màu đỏ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận