Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1459: Cảnh tượng lễ tốt nghiệp

Vẻ mặt Liễu Phong bình thường, trong mắt đã có ý cười.
Băng điểu bên cạnh hắn ta gầm lên một tiếng, giống như đang đáp lại.
- Không phải chứ…
Khóe miệng Trần Thư giật giật một cái, chẳng lẽ ác mộng năm đó lại sắp lặp lại…
Một giây sau, Trần Thư vẫn chưa từ bỏ ý định muốn triệu hồi ra Husky cùng Tiểu Hoàng, kết quả đều bị băng điểu làm cho đông lại.
Lực chiến đấu của hắn có thể sánh ngang Hoàng Kim cấp, nhưng cùng Vương cấp chênh lệch còn quá lớn…
...
Lúc này, sinh viên đại học năm thứ tư đều đã tụ tập trên sân thể dục số một, đang nghị luận ầm ĩ.
Buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, tiếp theo chính là chụp ảnh tốt nghiệp, cuộc sống đại học của bọn hắn cũng coi như hoàn toàn kết thúc.
- Lão Lưu, còn có người vẫn chưa tới ư?
Tần Thiên ở trên đài hội nghị chờ đợi, nhìn phía lão sư bên cạnh hỏi.
- Còn thiếu đám người Trần Thư…
- Không cần phải để ý đến bọn hắn, Liễu Phong đã đích thân đi một chuyến rồi.
- Người kia là đủ rồi.
Tần Thiên gật gật đầu, nhìn những người trẻ tuổi triều khí phồn thịnh phía dưới.
Mặt mũi của bọn hắn cùng bốn năm trước không có biến hoá quá lớn, nhưng đôi mắt đã có một phần thành thục cùng kiên nghị.
Sinh viên vốn dĩ còn non nớt, bây giờ đã trưởng thành có thể một mình đảm đương tương lai sau này rồi.
Phía trên có lão sư nhẹ giọng nói:
- Hiệu trưởng, mọi người trưởng thành hết rồi…
- Hoàn toàn chính xác, vừa nhìn là thấy được rồi.
Tần Thiên gật gật đầu, nói:
- Mỗi người đều mặc áo khoác đồng phục, nhưng không có một người nào phàn nàn thời tiết khắc nghiệt.
Trong mắt lão có vẻ vui mừng, đồng thời trong lòng quyết định, nhất định phải làm cho Hoa Hạ học phủ lại lên thêm một tầng cao nữa!
Lúc mấy trăm người đang yên tĩnh chờ đợi, xa xa bất ngờ xuất hiện một con Tri chu hắc sắc to lớn.
- Cảnh tượng kia lại tái hiện nữa sao?
Khóe miệng Tần Thiên giật giật một cái, thoáng chốc nhìn thấy bên trên chân nhện có bốn nhân ảnh.
Lão nhớ đến lễ khai giảng ngày trước, ba người Trần Thư ba người cũng mặt mặc đồng phục bệnh nhân, bị Liễu Phong xốc tới.
Nhưng mà cũng có chỗ khác biệt, từ lễ nhập học biến thành lễ tốt nghiệp, còn có thêm Từ Tinh Tinh…
Trên thực tế, lão mới là người phát minh ra quần áo bệnh tâm thần…
Đang lúc Tần Thiên lắc đầu cười khẽ, lại thấy phía dưới các học sinh cẩn thận tỉ mỉ, giống như không nhìn thấy.
- Không tệ, coi như không tệ!
Khuôn mặt lão tán thưởng gật đầu một cái, thậm chí cho rằng phía dưới là một Trấn Linh Quân kỷ luật nghiêm minh.
Lúc này, Liễu Phong thả bốn người trên mặt đất, nói:
- Các ngươi về hàng trước đi.
- Vẫn không thể thoát khỏi sự an bài của vận mệnh…
Trần Thư yên lặng thở dài, sau đó bình tĩnh đứng dậy, chuẩn bị tiến về trong đội ngũ.
Nhưng trên đài Tần Thiên cũng gọi bọn hắn lại, quát lên:
- Trần Thư, bốn người các ngươi trở về thay quần áo một chút, buổi lễ tốt nghiệp không cần phải gấp.
Hiện tại lão hiệu trưởng, không hy vọng có sinh viên mặc quần áo bệnh tâm thần chụp ảnh tốt nghiệp.
Đến lúc đó nhân dân cả nước sẽ nhìn thế nào?
Không biết còn tưởng rằng đây là bệnh viện tâm thần đấy…
- Hiệu trưởng, không cần.
Trần Thư la lớn:
- Chúng ta mặc cái này.
- ...
Khóe miệng Tần Thiên giật giật một cái, cái này mẹ nó giống như khiến bọn trở nên tự tin hơn vậy.
Lão hơi hơi suy tư một chút, nói:
- Mọi người đều mặc đồng phục, các ngươi như vậy có chút không hợp đoàn.
- Ta hi vọng các ngươi nhớ kỹ, mặc kệ các ngươi có ở trong học phủ hay không, các ngươi vĩnh viễn là một đoàn thể!
Trong lòng Tần Thiên cười một tiếng, hiện tại Trần Thư không có lý do cự tuyệt chứ?
Quả nhiên, Trần Thư gật đầu một cái, nói:
- Hiệu trưởng, ngài nói đúng, chúng ta đều là học tử của Hoa Hạ học phủ, chúng ta vĩnh viễn là một đoàn đội!
- Vậy thì tốt rồi, các ngươi trở về ký túc xá thay quần áo đi.
Tần Thiên nhếch mép cười một tiếng, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ tới hôm nay Trần Thư lại tuân thủ quy củ như vậy.
Nhưng mà, hắn còn quá trẻ…
Ngaylúc này, Trần Thư thuấn di một cái biến mất không thấy gì nữa, nhưng không phải trở về ký túc xá, mà là đi tới trên đài hội nghị.
- Nếu hiệu trưởng đã nói như vậy, mọi người không cần ẩn tàng nữa rồi.
Thừa dịp Tần Thiên ngây người trong nháy mắt, Trần Thư mượn microphone truyền âm thanh khắp toàn bộ sân thể dục .
- Hả?
Thần sắc Tần Thiên khẽ giật mình, ngay sau đó nháy mắt trừng lớn, trong lòng hiện lên linh cảm không lành…
Chỉ thấy phía dưới hơn năm trăm sinh viên nhìn về phía Trần Thư gật đầu một cái, chậm chậm kéo khóa kéo đồng phục ra…
- Bà mẹ nó, không phải là thật chứ…
Nét mặt của Tần Thiên đọng lại, nhịn không được nuốt ngụm nước bọt, trong lòng không ngừng cầu nguyện:
Sẽ không, sẽ không đâu…
Nhưng mà, chuyện lão sợ hãi vẫn xuất hiện…
Mọi người cởi đồng phục ra, từng bộ từng bộ quần áo trắng xanh đan xen lần lượt xuất hiện…
- Cái này mẹ nó đang nói đùa đúng không…
Trên đài hội nghị các lão sư đều choáng váng, chỉ cảm thấy đến đầu óc trống rỗng.
Nhìn quần áo bệnh tâm thần chỉnh tề phía dưới.
Bọn hắn thậm chí cảm thấy thần kinh thị giác của mình đã bị nổ tung…
Lúc này, trên không mỗi máy móc tiểu phi trùng bay qua bay lại, một màn trên sân thể dụng được phát ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận