Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 991: Người một nhà phải đi đầy đủ (2)

Hắn nhếch mép cười một tiếng, lẩm bẩm:
- Tội phạm trên khắp thế giới này đều đơn thuần giống như các ngươi thì tốt biết mấy….
Lúc này, một cuộc điện thoại gọi tới.
Vương Càn vội vàng hỏi:
- Trần Bì, tiểu tử ngươi làm sao làm được vậy?
- Chủ yếu là dùng sự yêu thương để thuyết phục bọn hắn thôi mà!
- Phí lời! Mau nói thật! Chuyên ngành đại học của ngươi là bán hàng đa cấp hả?
- Vương thúc, nào có cái chuyên ngành đó chứ?
Trần Thư lắc đầu cười một tiếng, nói:
- Đúng rồi Vương thúc, ngươi tốt nhất là điều động nhiều nhân thủ một chút, gần đây đối phương có thể sẽ có hành động đấy!
Trong lòng hắn đã mơ hồ ý thức được mùi vị của âm mưu, đối phương dường như đang nhằm vào hắn.
- Không thành vấn đề, Ngự Long Vệ ở gần thành phố sẽ tới trợ giúp!
- Vậy thì tốt.
Trần Thư gật gật đầu, cúp điện thoại, đứng dậy rời đi.
...
Hắn về đến nhà, không nghĩ tới cha mẹ hôm nay vậy mà ở nhà, không ra ngoài khoe khoang.
Trần Thư mở miệng nói:
- Cha mẹ, gần đây hai người tốt nhất đừng ra khỏi cửa nhé, có thể sẽ gặp phải nguy hiểm đó.
- Sợ cái gì? Cha ngươi là Ngự Thú sư đấy!
Cha Trần Bình chỉ Khế Ước Linh ngắm nhìn bình cá cảnh, trong mắt tràn đầy tự tin.
- Thôi bỏ đi!
Khóe miệng Trần Thư giật giật, nói:
- Con cá kia của cha con chỉ cần ba miếng là xong! Lúc nào biểu diễn cho hai người xem một chút.
- ...
Cha Trần Bình nói:
- Không có việc gì thì gần đây ta và mẹ của con chuẩn bị đến chỗ gần Trấn Linh Cục khoe khoang một chút.
- Trấn Linh Cục?
Trần Thư suy nghĩ một chút, cũng không ngăn cản.
Cha mẹ mỗi ngày đều chạy thể dục ở những khu náo nhiệt, xung quanh có rất nhiều người thường.
Tội phạm không dám đường hoàng xuất thủ, bằng không hành tung sẽ nhanh chóng bị bại lộ.
...
Buổi tối.
Ở vùng ngoại thành thành phố Nam Giang, có khoảng mười bóng người đứng trên sườn núi nhỏ.
- Lão đại, đám người lão Tằng hình như không xong rồi…
- Xong thì xong thôi, bọn chúng chẳng qua cũng chỉ là quân cờ mà bất cứ lúc nào cũng bị vứt bỏ mà thôi.
Một người trung niên đeo kính sắc mặt lạnh nhạt, nói:
- Đáng tiếc không thể khiến hắn phạm tội, nếu không đến lúc đó chúng ta có thể có được một thiên tài rồi.
- Lão đại, làm sao bây giờ?
- Đã chiêu nạp không được, vậy thì giết thôi!
Trong mắt người trung niên ẩn chứa sát ý lạnh như băng.
Có người đeo mặt nạ do dự nói:
- Lực chiến đấu của hắn…
Video thi đấu toàn quốc của Trần Thư mọi người đều nhìn, tuyệt đối không phải Bạch Ngân cấp bình thường có thể đối phó được.
- Ta tự có kế hoạch!
Giọng nói của người trung niên kia rất bình thường, ngay say đó hắn lại nhìn dưới chân.
Đang có một người đang ngọ nguật giống như sâu róm, nhưng tứ chi đều bị gắt gao trói chặt lại.
Người trung niên kia thầm nói:
- Chẳng lẽ trói nhầm người? Hắn ta vậy mà không hề để ý đến sự sống chết của con hàng này!
Người bị trói chặt vóc dáng thon dài, khuôn mặt anh tuấn khuôn mặt bị đánh bầm đen.
Chính là bạn học khối mười hai của Trần Thư, Đường Liệt!
- Hu hu hu ~
Trong miệng hắn ta không ngừng kêu lên, đáng tiếc bị mảnh vải bịt chặt lại, trong mắt tràn đầy uất ức, trong lòng không ngừng hét lớn:
Ta mẹ nó chỉ về ăn tết thôi mà, đúng là quá tin tưởng đám tà ma các ngươi quá mà!
Người đàn ông thấy Đường Liệt vẫn đang giãy dụa, rút mảnh vải trong miệng hắn ta ra.
Đường Liệt hít một ngụm thật lớn, vội vã hét lớn:
- Ta và hắn thật sự không có quan hệ gì cả, chính xác mà nói thì chính là kẻ thù của nhau!
- Còn dám ngụy biện?
Người đàn ông trừng mắt liếc hắn ta một cái, nói:
- Ta đã điều tra qua, khối mười hai ngươi tiếp xúc với hắn nhiều nhất!
- ? ?
Đường Liệt mở to hai mắt nhìn, hiện tại hắn ta cũng không muốn nhớ lại cuộc sống u ám ở lớp đặc huấn hồi lớp mười hai nữa.
Quả thực là một bộ huyết lệ sử, ngươi mẹ nó còn quản cái gì mà tiếp xúc nhiều nhất nữa chứ?
- Không còn lời nào để nói nữa hả?
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta nghe nói hắn rất nặng tình nghĩa, chắc hẳn sẽ không vứt bỏ ngươi đâu!
- Hắn hận không thể giết chết ta, còn đến cứu cái rắm ấy!
Trong lòng Đường Liệt tràn đầy tuyệt vọng.
Hắn ta thậm chí đều có chút không thể phân biệt rõ ràng, đối phương rốt cuộc là bạn bè hay là kẻ thù của Trần Thư nữa…
Người đàn ông trung niên cười nói:
- Ta hiểu người trẻ tuổi các ngươi, nhìn bề ngoài thì chửi bới lẫn nhau nhưng thực ra tình cảm lại rất thắm thiết!
- Ta mẹ nó…
Đường Liệt chỉ cảm thấy sắp tắc máu não rồi, quả thực bái phục cái lão già này đấy…
Hắn ta hít sâu một hơi, miễn cưỡng hòa hoãn tâm trạng, trong lòng không ngừng suy tính.
Xem ra cần phải làm ngược lại rồi!
Cong ngươi của Đường Liệt đảo một vòng, mở miệng nói:
- Thực ra quan hệ của ta và Trần Thư cũng không tệ lắm, nhưng con người này…
Lời còn chưa nói hết đã trực tiếp bị cắt đứt rồi.
- Ngươi xem, bản thân thành thật thừa nhận rồi hả? Ta đã nói mà quan hệ hai người các ngươi rất thân thiết mà.
- Ta…
Đường Liệt trong nháy mắt bị làm cho trầm mặc, không ngờ ta mẹ nó nói cái gì cũng không thay đổi được đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận